Thua qui than huu khap
noi,
Chung toi, Tran Nang
Phung & Nguyen Nam Son, xin chan thanh cam ta nhung thinh tinh qui vi da
nhiet tinh ung ho chung toi. Trong gan 2 nam 1/2, toi da dua vao YouTube duoc
gan 5500 videos, va rat nhieu video nay duoc thuc hien tu nhung pps cua NNS.
Trong qua trinh hoat dong, chung toi cung pham phai nhung loi lam ngoai y muon,
va do do co nhung nguoi da len tieng tay chay chung toi, dac biet voi NNS. Rat
mung la do chi la nhung iteng noi le loi, va rieng toi thi toi hoan toan dung
ben canh nguoi ban tre cua toi, neu ban toi co loi lam thi toi am tham giup do,
va nhu the chung toi da thanh tri ky, mot gia mot tre.
Ngoai so luong 5500
videos, toi con thuc hien duoc gan 300 playlists nhac. Ve chuyen nay, hinh nhu
toi da la nguoi "vo dich". Hien nay 99% cac video thuc hien deu ngam
chua mot playlist lien he. Day cung la mot sac thai doc dao cua cac YouTube
Videos cua toi. Xin qui vi luu y va thuong thuc dieu do.
Tran Nang Phung &
nguyen Nam Son
***SUPER HD YOUTUBE
"Kiep Ngheo"
***HD YOUTUBE PLAYLIST
"Ca Si Thanh Tuyen" :
Lá Thư Úc Châu
Good Weekend
Trang Thơ Nhạc cuối Tuần: 8-6-2013
Nhạc:
Kiếp Nghèo
Nhạc: Lam Phương
Tiếng hát: Thanh Tuyền
Lam Phương là một trong những nhạc sĩ tiên phong của nền Tân
nhạc miền Nam Việt Nam với khoảng 200 tác phẩm.
Khi mới 15 tuổi ông đã sáng tác bản "Chiều thu ấy" nhưng mãi đến năm
1954 (năm 18 tuổi) ông mới nổi danh với hai bài "Kiếp nghèo" và
"Chuyến đò vĩ tuyến".
Tình thân,
Kính.
NNS
..............................................................................................................................
(1) Từ 4 phương
(i) Lan Le
Dưới
đây là những dòng Rose Tang – họa sĩ, nhà văn gốc Trung Quốc – viết trên
Facebook:
“Tôi tự hỏi vì sao chính quyền Việt Nam huy động công an đánh đập, bắt giam
hàng chục người biểu tình, khi vài trăm người tuần hành ở trung tâm thành phố
Hà Nội vào sáng chủ nhật để phản đối việc Trung Quốc tranh chấp chủ quyền đảo
với Việt Nam trên Biển Đông.
Không lẽ các nhà lãnh đạo của Đảng Cộng sản ở Hà Nội không học được gì từ ông
anh lớn của họ ở Bắc Kinh? Chính quyền Trung Quốc là bậc thầy về xúi giục và sử
dụng người dân biểu tình với chủ đề “lòng yêu nước”. Trong một thế giới lý
tưởng, tôi không muốn nhìn thấy Trung Quốc bắt nạt các nước láng giềng châu Á
của họ, và tôi không muốn nhìn thấy người dân Việt Nam, người dân Trung Quốc,
hoặc bất kỳ nơi đâu, bị chính quyền trấn áp và ngược đãi.
Điều làm tôi thật sự thú vị là các cuộc biểu tình hiện nay ở Hà Nội được tổ
chức thông qua Internet, chủ yếu là Facebook. Và những người bạn trên Facebook
của tôi ở Hà Nội, những người vừa tham gia biểu tình cách đây vài giờ và trốn
thoát được vụ bắt bớ, đã báo tin cho tôi trên Facebook, cũng như cung cấp tất
cả những bức ảnh và video này. Cảm ơn các bạn. Tôi muốn nói tên từng người để
cảm ơn, nhưng tôi tôn trọng đề nghị được giấu tên của các bạn.
Trong các link vào các video clip trên Youtube, bạn sẽ thấy những người biểu
tình đầy khí thế lớn tiếng với công an và khẳng định quyền làm người của mình.
Tôi thật sự thấy ngạc nhiên và thú vị là bằng cách nào mà những người biểu tình
có thể quay video được (tôi đoán họ dùng điện thoại thông minh) và các clip đã
được tải rất nhanh lên Youtube. Đây là hình thức biểu tình mà chúng tôi cũng
từng chứng kiến ở Trung Quốc. Phải rồi, bây giờ là thế kỷ 21. Chúng ta đã thật
sự toàn cầu hoá…”.
Note: Rose Tang từng là một nữ sinh viên tham dự cuộc biểu tình ngồi tại
Thiên An Môn và bị CA bắt hụt
(ii) Đặng Ngữ
Trời sinh ra con người để làm bạn với con người
Một
lần gặp anh Trương Duy Nhất
Tôi gặp anh ngồi một mình trong quán cà phê nhỏ ở Sài gòn. Khuôn mặt đó, tôi
vẫn còn nhớ rất rõ, vuông góc cạnh và cương nghị. Ánh mắt đầy tự tin nhìn thẳng
người đối diện. Hẳn anh đang chờ một ai đó. Tôi dự định lại gần để chào anh và
hỏi thăm sức khỏe. Nhưng một thoáng qua, tôi quyết định dừng lại. Biết nói gì
với anh bây giờ. Rằng tôi thường đọc bài trên blog “Một góc nhìn khác” của anh
chăng? Rằng những bài viết của anh rất hay. Hay chăng nhận đồng hương? Tất cả
đều thừa. Tốt nhất nên để anh tự nhiên với buổi sáng của mình và bạn bè.
Tôi chọn một bàn phía xa xa, thỉnh thoảng lại nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ. Có
lẻ, anh linh cảm thấy có người nhìn mình nên quay lại, nghiêm nghị và quay đi.
Ồ, thì ra, có vài ánh mắt ngồi ở bàn bên nhìn anh như thế, theo dõi anh chăm
chú. Anh nhầm tưởng tôi với những tay an ninh vẫn theo anh (có lẻ thế).
Thế rồi, “Trương Duy Nhất, anh đã bị bắt”.
Tôi không còn cơ hội tiến lại gần để bắt tay anh thật chặt và nói “Anh Trương
Duy Nhất, em vẫn đọc blog anh mỗi ngày. Cám ơn Anh”.
Về Đà Nẵng cà phê nhé!
Tôi biết Thạnh (Nguyễn Văn Thạnh) qua facebook. Thành thật, tôi không biết
nhiều về anh lắm. Gần đây, thấy anh viết nhiều trên danluan.org, nhiều bài viết khá hay và có lửa. Thấy tôi
thường hay chia sẻ về những cuốn sách hay mà mình đang đọc, Thạnh nhắn tin ngỏ
ý nhờ tôi mua giúp anh vài cuốn. Cái gì chứ đối với những người yêu sách, tôi
luôn sẵn lòng. Thạnh nhắn tin cho tôi “Em cám ơn Anh. Lúc nào về Đà Nẵng, anh
em mình cà phê nhé. Nhưng anh có ngại gặp em không?”. Tôi ngạc nhiên hỏi “Tại
sao phải ngại?”. Thạnh bảo “Ở Đà Nẵng, tụi bạn em nó ngại gặp em lắm”. Tôi phì
cười “hehehe…em chưa nguy hiểm cho an ninh quốc gia đến thế đâu, mà có nguy
hiểm hơn thì anh chả có việc gì mà không dám cà phê với em. Về Đà Nẵng cà phê
nhé”.
Bạn biết đấy, mỗi người tự chịu trách nhiệm về suy nghĩ, việc làm và hành động
của mình. Không ai phải chịu trách nhiệm về suy nghĩ, việc làm và hành động của
người khác. Có thể bạn chưa tán thành, không tán thành hay phản đối suy nghĩ
hay việc làm của một cá nhân hay một nhóm nào đấy. Nhưng điều đấy không có
nghĩa là chúng ta phải “ngại” gặp nhau, cô lập lẫn nhau. Nếu phải gặp phiền
toái vì bắt tay anh Trương Duy Nhất hay ngồi cà phê với Thạnh, tôi đã sẵn sàng
cho những phiền toái ấy.
Và rằng,
“Trời không sinh con người ở trên con người và cũng không sinh con người ở dưới
con người”. Và rằng, trời sinh ra con người để làm bạn với con người.
(Sài gòn, 03/06/2013)
(iii) Nguyễn Phương Bích
Lòng tin chỉ là một canh bạc?
Gần
đây, truyền thông nhà nước có vẻ mạnh dạn đưa tin về các vụ Trung Quốc xâm phạm
chủ quyền trên biển Đông, các vụ tấn công ngư dân ngay trong lãnh hải... Nhưng
chỉ đơn thuần là đưa tin, chứ không hề cho người dân thấy một biện pháp tích
cực, mang tính quyết liệt nào ngoài “võ mồm”. Dân chán nghe cái câu “cực lực
phản đối” và “yêu cầu” của Bộ ngoại giao lắm rồi. Nhìn sang dân và lãnh đạo nhà
anh Philipin mà thèm.
Thế nên nhiều người hậm hực lắm, khi thấy cái thằng hàng xóm to xác nó cứ ngang
ngược quá thể. Có lẽ không ngư dân nước nào khổ như ngư dân nước mình. Cứ lầm
lũi, đơn độc trước gã kẻ cướp bần tiện, tham lam. Ông chủ tịch nước thì nói
ngon ơ rằng biển ta, ta cứ đánh bắt. Còn đánh bắt thế nào thì mặc mẹ chúng này.
Lũ kẻ cướp nó đánh, bắt ngư dân của ông thì ông cứ tảng lờ.
Hay thật! Ít ra cũng phải triệu đại sứ lên, trao công hàm cho nó ra dáng phản
đối, chứ cứ để anh Nghị ngồi phản đối vặt thì chán lắm.
Khi có lời kêu gọi biểu tình trên mạng, suốt mấy ngày sau đó lòng dạ tôi cứ bời
bời. Không thể biết được điều gì sẽ chờ đón những người biểu tình chống Trung
Quốc xâm lược. Nhà cầm quyền sẽ nhất định đàn áp biểu tình hay là ngầm bật đèn
xanh? Có người nói, thực ra họ cũng đang cần mình biểu tình lắm đấy chứ. Nhưng
đặt lòng tin vào họ thì khác gì đánh bạc?
Không đi thì không đành, bỏ mặc những người khác ngoài đó sao được. Thôi thì đã
xác định đi là chấp nhận tất cả. Đến ngày đến giờ, tôi khăn gói đồ lề, lặng lẽ
chuồn ra khỏi nhà. Trước đó, mấy anh em có nguy cơ bị chặn than thở với nhau
khi tìm cách trốn nhà: Cứ như là đi hoạt động cách mệnh vậy! Đến khổ.
Hóa ra chỉ có dăm ba người là bị chặn. Bác Khánh chồng bác Trâm cũng bảo đã
trốn trước mấy ngày rồi. Thêm JB Nguyễn Hữu Vinh cũng bị chặn nhưng vẫn thoát
được mới tài. Còn lại, tất tật đều thoải mái ra khỏi nhà. Sao mà sướng thế?
Ngẫm lại cay đắng. Có mỗi việc được tự do ra khỏi nhà, cũng khiến người ta cảm
thấy hạnh phúc được thì quả là đáng buồn.
Sáng chủ nhật, tôi có mặt tại Bờ Hồ từ sớm. Thấy quang quẻ các bóng áo xanh áo
vàng lại bán tín bán nghi. Không lẽ đèn xanh thật? Không lẽ lại phúc đức thế?
Vừa mới nghĩ vậy thì một em bên cạnh cười khắc khắc, chỉ vào phía đầu đường
Hàng Gai, có dăm chú áo xanh đang ngồi trên via hè, cạnh đó là chiếc xe tải nhỏ
của cảnh sát. Nhưng quả thực là không thấy có dấu hiệu đàn áp. Không thấy lực
lượng an ninh đứng dày đặc trên đường bao quanh Hồ Gươm. Không thấy các biển
cấm quay phim chụp ảnh ở khu vực tượng đài vua Lý. Chỉ lác đác một vài xe cảnh
sát loại bán tải đỗ bên lề đường. Những người quen nhận ra nhau, chào hỏi bắt
tay vui vẻ. Ai đó khều khều tay tôi, ngoảnh ra thì thấy một chị dân oan. Tôi
chào lại rồi bảo, biểu tình chống TQ thì không đòi nhà cửa đất cát gì nhé, chị
ấy gật gật bảo: OK!
Tôi chả nhớ lúc đó là mấy giờ, chỉ biết ở khu vực quảng trường Đông Kinh Nghĩa
Thục, một số người bắt đầu căng biểu ngữ và hô khẩu hiệu. Đương nhiên đã biểu
tình thì phải hô, giống như ngày xưa dân ta hô đả đảo Mỹ xâm lược nước một răng
một rắc ấy. Tôi cũng hô váng lên. Nhìn thấy phía trước là nhà văn Thùy Linh
đang chen chân với các tay máy, vừa chụp ảnh vừa hô: đả đảo! Hô chừng dăm phút
thì mọi người bắt đầu đi diễu hành về phía Thủy Tạ. Ai đó đưa cho tôi một tờ
giấy A3 ghi dòng chữ Tàu khựa cút khỏi biển Đông. Mới đi được vài chục mét, qua
nhà hàng Thủy Tạ thì tiếng huyên náo nổi lên xung quanh. Những gã thanh niên
lao vào đoàn người giật tất cả những khẩu hiệu mọi người cầm trên tay. Cái khẩu
hiệu trên tay tôi vụt biến mất sau khi một gã lướt qua. Một số tên huơ tay,
miệng la to: không được chụp ảnh! - thật ngu xuẩn.
Phải nói cái âm thanh huyên náo và hình ảnh cướp giật rất bạo lực đối với tôi
thực sự kinh khủng. Nó khiến máu bốc lên đầu, cổ họng thì thắt lại, tim đập chân
run. Run là vì căm giận chứ không phải sợ hãi. Ba bốn gã thanh niên đang túm
lấy Phương Anh, vợ của Lê Anh Hùng, nhưng người phụ nữ bên cạnh cứ ôm cứng lấy
cô ấy. Hai người phụ nữ bị giằng giật rất hung bạo, tôi không đủ sức mạnh để
chen vào hỗ trợ họ, chỉ biết la to: Không cần, cứ để cho chúng lấy! Bản thân
những chiếc áo No-U chẳng phải đã là khẩu hiệu rồi sao? Viết đến đây tôi chợt
nghĩ, nếu những người biểu tình viết những dòng chữ chống quân xâm lược lên
cánh tay, như cha ông ta từng thích chữ “Sát Thát” thì chúng cướp giật kiểu gì
đây?
Bên cạnh đó, cựu chiến binh, blogger Nguyễn Anh Dũng cũng bị một đám hung hãn
bao quanh, cố giằng cái khẩu hiệu trong tay người lính già. Khi cơn huyên náo
lắng xuống, tấm khẩu hiệu trên tay người lính chỉ còn lại một mẩu giấy nhăn
nhúm – phần nằm trong lòng bàn tay bác ấy. Bác ấy vừa đi vừa giơ cao đoạn giấy
rách nham nhở trên đầu, giống như hình hài nham nhở của đất nước, đang bị đủ
các thứ giặc xâu xé…
Đoàn người lại tiếp tục lặng lẽ đi. Không có khẩu hiệu trên tay thì tôi giơ hai
nắm đấm lên trên đầu. Mọi người truyền tin cho nhau, một số người đã bị bắt lên
xe buýt ở ngay khu vực Thủy Tạ (trong đó có cả nhà văn Thùy Linh), nghĩa là mới
bắt đầu xuất phát thôi.
Lúc này tiến sĩ Nguyễn Quang A xuất hiện với chiếc áo No-U. Mọi người hồ hởi
bắt tay tiến sĩ. Tôi cũng chen vào bắt tay bác ấy. Cảm động lắm khi trong lúc
nước sôi lửa bỏng thế này, mà thấy bóng một nhân sĩ trí thức xuất hiện cùng mọi
người.
Khi chúng tôi đi về phía Tràng Tiền, đám cô hồn vẫn lầm lũi đi bên cạnh. Dưới
lòng đường là chiếc xe buýt kềnh càng chầm chậm lăn bánh.
Người biểu tình đúng là chưa có kinh nghiệm. Họ đi rất nhanh hay vì tôi đau
chân? Tôi tụt dần lại phía sau. Đến đoan Hàng Khay, chiếc xe buýt đột nhiên rồ
ga chạy nhanh về phía trước. Đám cô hồn chạy túa theo. Lại bắt người rồi! Quay
ra tìm bạn bè trong đám người còn lại, chả thấy ai!
Gọi điện cho cựu chiến binh Phan Trọng Khang, người đi cùng tôi ban sáng. Giọng
anh cười nhẹ nhàng: "Anh đang qua sông Đuống!".
Tôi đã quen với việc này. Lòng bình thản nghĩ về chặng đường tới sang Lộc Hà.
Sức tôi đàn bà, chỉ cần chạm vào chúng là bắn văng ngay ra, nên có cố xông vào
cứu đồng đội cũng chả được. Tôi và chị bạn đi theo tay an ninh Phường ra chỗ
lấy xe để cậu ta đèo về (chắc chưa thấy tôi về, phường họ chưa yên tâm – bài
Không thể để đảng và nhà nước lo được). Dọc đường gặp cụ giáo sư già Ngô Đức
Thọ. Muốn khóc quá!
(iv) Blog
NguyenTrongTao
Nhân Dân
NguyenTrongTao: Xem các
hình ảnh Nhân Dân bị Chính quyền bắt bớ, đánh đập khi đi biểu tình ngày
2.6.2013 chống Trung Quốc ngang ngược xâm phạm vùng Biển của Tổ quốc, tôi bỗng
nhớ lại 2 bài thơ về Nhân Dân được viết cách nhau 11 tháng. Xin đăng lại để
chia sẻ với Nhân Dân của tôi:
NHÂN DÂN
Nguyễn Khoa Điềm
Cúi mình trên đồng lúa
Lao lên các hỏa điểm chiến tranh
Lăn mình trong các cuộc xuống đường
Cặm cụi với sách vở
Họ là nhân dân thứ thiệt
Nhưng trên diễn đàn cao nhất nước
Có người nói nhân dân chưa đủ trí tuệ
Để hưởng luật biểu tình!
Tôi nghĩ mãi
Ai đã bầu ra ông nghị này nhỉ?
Sao lại sợ nhân dân biểu tình?
Không!
Sự sợ hãi không cứu được chúng ta
Mà chính là sự can đảm
Đi tới dân chủ.
(Tháng 11.2011)
NHÂN DÂN
Nguyễn Trọng Tạo
Có thể thay quan, không thay được Nhân Dân
Thay tên nước, không thể thay Tổ Quốc
Nhưng sự thật khó tin mà có thật
Không thể thay quan dù quan đã thành sâu!
Quan thành dòi đục khoét cả đất đai
Vòi bạch tuộc đã ăn dần biển đảo
Đêm nằm mơ thấy biển Đông hộc máu
Những oan hồn xô dạt tận Thủ Đô
Những oan hồn chỉ còn bộ xương khô
Đi lũ lượt, đi tràn ra đại lộ
Những oan hồn vỡ đầu gãy cổ
Ôm lá cờ rách nát vẫn còn đi
Đi qua hàng rào, đi qua những đoàn xe
Đi qua nắng đi qua mưa đi qua đêm đi qua bão
Những oan hồn không sức gì cản nổi
Đi đòi lại niềm tin, đi đòi lại cuộc đời
Đòi lại những ông quan thanh liêm đã chết tự lâu rồi
Đòi lại ánh mặt trời cho tái sinh vạn vật…
Tôi tỉnh dậy thấy mặt tràn nước mắt
Nước mắt của Nhân Dân mặn chát rót vào tôi.
Ôi những ông quan không Dân trên chót vót đỉnh trời
Có nhận ra tôi đang kêu gào dưới đáy
Cả một tỷ tôi sao ông không nhìn thấy?
Vì tôi vẫn là người mà ông đã là sâu!…
(23.10.2012)
(2) Thơ từ Bạn bè gởi
(i) Hồ Chí Bửu
Thất Tình…
(tặng
Kiều Phương Châu)
Thấy chưa . Cái gã thất tình !
Lang thang xuống phố một mình buồn hiu
Tội ghê. Dưới phố một chiều,
Tìm đâu để thấy người yêu. Mịt mù…
Giận đời. Cạo trọc. Đi tu
Vào chùa sư hỏi : Ngươi tu nỗi gì ?
Chữ tâm chìm dưới chữ si
Chữ đô tổ mẹ. Chữ bi ràng ràng
Trở về với hệ trần gian
Làm thơ tán gái cũng sang như thường
Số ngươi hụp lặn văn chương
Không vào được chốn vô thường đâu con !
Thì ra ta cũng còn ngon
Lỡ mất bí kíp thì còn tuyệt chiêu ?
Ăn, thua mình dám chơi liều
Có khi vớ được nàng Kiều Nguyệt Nga ?
Nguyệt Nga khoái quá không la
Vân Tiên thấy vậy chén ba bốn lần
Chắc thiên hạ - chửi rần rần..
Chửi thì chửi vậy, chứ mần gì nhau ??
(ii) Kha Tiệm Ly
Nghiêng
Em nghiêng chờ đợi nụ hôn
Để thơ nghiêng xuống vui buồn cùng ai
Gió nam nghiêng tóc bay dài
Cho anh nghiêng trọn hương lài bay qua
Mây nghiêng em gửi tình xa
Gió nghiêng sao đủ mặn mà chốn xưa
Dậu nghiêng ong lượn vui đùa
Hoa nghiêng vàng mướp đẹp mùa lá bay
Và nghiêng đàn trọn khúc này
Hồn nghiêng thả mộng những ngày thơ ngây
Trăng nghiêng nào biết hao gầy
Tình nghiêng ai tính mỏng dầy là bao
(TN 6-5-2013)
(iii) Nguyễn Khôi
Bến Ninh Kiều
Bến
Ninh Kiều, em yêu đi biệt xứ
Anh trở về với sông nước Cần Thơ
"Cầu dây văng" dăng dăng tình dang dở
Ở Cali ai nhớ Bến sông chờ ?
Anh lận đận một thời mơ mộng hão
Ngắm tương lai trước biển nước triều dâng
Con sông chảy oằn mình trong lũ bão
Nỗi buồn nào dự báo cái băn khoăn ?
Bến Ninh Kiều , Em yêu không hẹn lại
Anh lang thang mê mải kiếp giang hồ
Thuyền rời bến biệt tăm cùng thương lái
Để Ninh Kiều mãi mãi ở Cần Thơ.
(iv) Phan Ni Tấn
Hóa thân
làm đôi guốc mộc quai hường
xin cùng tha thướt xuống đường với em
ngày mưa guốc lấm bùn lem
cũng vui vì chỗ gót sen em về
làm vi vút ngọn gió quê
hay vi vu thổi cây tre đầu đình
bay vờn trong chớm bình minh
hay trong chiều cũng tài tình như hương
làm thảm cỏ dại bên đường
xe qua bụi bám mà thương nẻo nhà
xa như người đã đi xa
thôi không về nữa để tà áo phai
làm le lói ngọn sớm mai
chiếu trên kẽo kẹt đôi vai gánh gồng
chiếu xanh bờ lúa đòng đòng
có con cò trắng con còng con cua
làm hạnh của đất khai mùa
làm hương ngọn gió xin đùa áo bay
ai xưa hò hẹn phương này
ôi phương từ bấy đến rầy chưa quên
xin làm ẩn mật hương thiền
làm lời trong miệng người hiền nói ra
đem tâm hư gột cái tà
dội lên thế giới ta bà ánh dương
làm mong manh lưới tơ sương
nhưng bền như dạ người thương nhớ người
từ em biết nói yêu rồi
trong niềm hạnh nguyện anh ngồi hóa sinh
xin làm miếng cắn thâm tình
ngậm vành môi ấy có hình trái tim
có đôi con mắt lim dim
có hình như giọng nói im không lời
làm xôn xao vẻ yêu đời
đồng thanh ương ứng với người tóc xanh
mai hoa vài nụ trên cành
diệp thanh mấy chiếc cũng thành mùa xuân
làm trăng một đóa sáng ngần
soi đường nối lại những phần chia phôi
nhớ giùm nỗi nhớ khôn nguôi
che giùm nhau ngọn gió đời bụi bay
trèo lên trên ngọn trời mây
thu trăm năm lại một ngày vào thơ
................................................................................................................
Kính.
NNS