Saturday, September 28, 2019

Nhạc sĩ Đặng Thế Phong – “Dương thế bao la sầu”




Giọt Mưa Thu - Lam Anh & Nguyệt Anh in Paris By Night 100 released in 2010. Thuy Nga Productions.

Mời các bạn cùng lắng nghe ca khúc Con Thuyền Không Bến Nhạc sĩ: Đặng Thế Phong Trình bày: Khánh Ly Biên tập: Tài Nguyễn Trung tâm Asia là một trung tâm dẫn ...

NHẠC TIỀN CHIẾN - Tiếng hát : Hà Thanh Nhạc và lời : Đặng Thế Phong, sáng tác năm 1940 Slideshow performed by Thúy Vy Trầnkiêm - Boston, Jan. 25, 2018

 

Nhạc sĩ Đặng Thế Phong – “Dương thế bao la sầu” 

Nguyễn Đình Toàn

Image result for Nhạc sĩ Đặng Thế Phong – “Dương thế bao la sầu”

”...Cái chết của Đặng Thế Phong, cái chết của Nguyễn Nhược Pháp, của Thạch Lam, cho đến bây giờ, nhớ lại, nghe nhắc lại, chúng ta vẫn chưa hết ngẩn ngơ, vì không muốn tin, không tin được đó là sự thật...”
Bấm nghe nhạc : Mùa Thu của Đặng Thế Phong
Đặng Thế Phong là một trong những nhạc sĩ tiền phong của chúng ta. Ông mất rất sớm, mới ngoài hai mươi tuổi, chỉ để lại có ba bản nhạc.
Cũng có người cho rằng ông có tới bốn hay năm bài. Nhưng thực tế, không ai biết cái bài thứ tư, thứ năm đó. Vậy chỉ nên coi những bài mọi người đều đã biết: Giọt Mưa Thu, Con Thuyền Không BếnĐêm Thu, chính thức là những tác phẩm của ông.
Những người cùng thời với Đặng Thế Phong kể lại rằng ông muốn trở thành họa sĩ chứ không phải nhạc sĩ. Cũng như Nhất Linh, Đặng Thế Phong đã thi vào trường Mỹ Thuật Đông Dương ở Hà Nội, nhưng rồi bỏ dở ý định theo đuổi hội họa.

Và cái việc Đặng Thế Phong thi vào trường Mỹ Thuật ấy, đã để lại một huyền thoại. Nghe nói ông đã vẽ một thân cây cụt (không có ngọn), rất đẹp. Vị giáo sư người Pháp chấm bài, khen ngợi, nhưng nói rằng: “E Đặng Thế Phong không sống lâu được.”

Nhớ, xa hơn nữa, các cụ ta cũng truyền lại rằng, một học giả Trung Hoa, sau khi đọc xong Chinh Phụ Ngâm của Đặng Trần Côn, đã nói: “Người này nhiều lắm 5 năm nữa sẽ chết, vì tinh hoa trút hết ra cả đây rồi”.
Cả hai sự tiên liệu đều đúng.
Như thế, cả Tây lẫn Tàu đều trông vật mà biết bệnh? Hay đó chỉ là điều giản dị như Shakespeare đã nói “trái nào chín trước nhất thì rụng trước hết?”
Ba ca khúc của Đặng Thế Phong được viết vào những ngày nền tân nhạc của chúng ta khởi đầu, và đều là những tình khúc. Và tình khúc Đặng Thế Phong, ngay từ những ngày xa xôi ấy, đã có một tầm vóc khác:
Biết đâu bờ bến
Thuyền ơi thuyền trôi nơi đâu
Trên con sông Thương nào ai biết nông sâu

Nhớ khi chiều sương
Cùng ai trắc ẩn tấm lòng
Dứt bao tình thương
Thuyền mơ buông trôi theo dòng

Bến mơ dù thiết tha
Thuyền ơi đừng chờ mong…

Trong ngần ấy lời ca chữ nào nói đến tình yêu, chữ nào không? Hình như không phải chỉ là con thuyền buông trôi theo dòng mà có cả kiếp người trôi trong dòng đời, cái có thật và cái tưởng tượng đều lẩn khuất sau một màn sương, chúng ta nhìn nhau với lòng trắc ẩn, hạnh phúc khó khăn hay chỉ sống không thôi đã là một điều khó khăn, “bến mơ dù thiết tha, thuyền ơi đừng chờ mong”, chúng ta chẳng thể nào tới được nơi mong ước cũng không biết đã ra đi từ đâu:
Thu xưa xa xăm ngoài chân mây
Thu nay bơ vơ thuyền trôi đây
Phải chăng thuyền nhớ nơi non bồng
Nơi đã bao phen chùng tơ lòng…

Con sông nào chẳng có hai bờ, nhưng bờ có phải là bến không?
con_thuyen
 Nghe nhạc Đặng Thế Phong là nghe lấy những tiếng ở giữa chừng đời sống ấy, tiếng va chạm của cái chốn xa xăm ngoài chân mây với cái cõi bơ vơ thuyền trôi đây.
Người ta không hiểu sao ở ngưỡng cửa của tuổi hai mươi Đặng Thế Phong đã nghe ra cái tiếng nhân thế bao la sầu như ông viết trong Giọt Mưa Thu:
Hồn thu tới nơi đây gieo buồn lây
Lòng vắng muôn bề không liếp che gió về
Ai nức nở thương đời châu buông mau
Dương thế bao la sầu…

Nghe nói khi mới viết xong ca khúc này Đặng Thế Phong đã đặt tên là Vạn Cổ Sầu rồi sau đó mới đổi thành Giọt Mưa Thu.
Cả ba ca khúc Đặng Thế Phong để lại cho đời đều là những bản thu ca. Điều này nữa có phải cũng là một báo hiệu cái mùa đông đang đón đợi ông?
Lấy những cái đã xẩy ra rồi để giải thích sự việc, người ta thường tìm cách ráp sao cho ăn khớp, điều ấy dễ thôi. Nhưng quả thật nghe lại nhạc Đặng Thế Phong, chúng ta sẽ thấy, chỉ cái mùa vạn vật dường như đắm một nữa trong mộng ấy, mới thích hợp với tâm hồn ông.
Tất cả các lời ca của Đặng Thế Phong đều long lanh sáng. Nhưng chúng không sáng cái ánh sáng của mặt trời, mà sáng cái sáng của lân tinh, của ánh trăng. Cái buồn trong nhạc của Đặng Thế Phong còn có thêm một cái buồn lây của đóa hoa đứng im như mắc buồn, nỗi buồn đọng lại hay mùa đông buồn trong ánh sao, cả ba cách dùng đều có nghĩa.
Cũng nên nói thêm là gần đây, những bài hát gọi chung là tiền chiến, được thu thanh ở cả trong lẫn ngoài nước, có đến chín phần mười sai. Sai cả nhạc lẫn lời. Nói sai là căn cứ vào những gì đã được in ra, phổ biến trước đây. Trường hợp chính tác giả viết lại thì đành chịu, không thể nói là sai được.
Trở lại với Đặng Thế Phong. Ông đã bỏ không đặt tên ca khúc của mình là Vạn Cổ Sầu. Nhưng ông đã để lại nỗi sầu ấy cho chúng ta và có lẽ cho cả những người sau này nữa.
Cái chết của Đặng Thế Phong, cái chết của Nguyễn Nhược Pháp, của Thạch Lam, cho đến bây giờ, nhớ lại, nghe nhắc lại, chúng ta vẫn chưa hết ngẩn ngơ, vì không muốn tin, không tin được đó là sự thật, những bậc tài hoa như thế, “tiếc thay tài sao đành lỡ làng”… (Tiếng Xưa – Dương Thiệu Tước).
Chúng ta tiếc vì nghĩ rằng, nếu những người ấy không chết yểu như vậy, chắc chúng ta còn được thưởng thức thêm nhiều tác phẩm. Có đúng như vậy không?
Giả thử ước muốn của chúng ta có thể trở thành sự thật thì những cuộc sống thêm ấy sẽ là bao lâu? Chính xác là bao lâu sẽ vừa với ước muốn của chúng ta? Và, liệu chính những người ấy, có ưng vậy chăng?

Nguyễn Đình Toàn
Quận Cam, California.


__._,_.___

Posted by: Truc Chi 

KỶ NIỆM XA BAY -Nguyên Vũ -Phương Anh -NDD

 

KỶ NIỆM XA BAY -Nguyên Vũ -Phương Anh -NDD 

https://www.youtube.com/playlist?list=PLIWR3V_T1mULpDWopbnhLQFSPhhur9VmB

 

NHAC SI NGUYEN VU PLAYLIST 

https://www.youtube.com/playlist?list=PLIWR3V_T1mUJ3wLrjQYZiAnL0FuqYMlIB



---------- Forwarded message ---------
From: Cuong Nguyen <
Date: Wed, Sep 25, 2019 at 11:08 AM
Subject: 💔 ĐỌC ĐỂ NHỚ LẠI NHỮNG THÁNG NGÀY TRONG TRẠI KHỔ SAI CỦA CỌNG SẢN

💔 ĐỌC ĐỂ NHỚ LẠI NHỮNG THÁNG NGÀY TRONG TRẠI KHỔ SAI CỦA CỌNG SẢN.

Anh cũng như bao nhiêu người sĩ quan khác Min Nam. Sau 75, đu b tp trung ci to. Nhng tháng đu anh được v gi cho mt hai ln đ ăn, sau đó thì bit tăm. Anh được phép viết thư v cho gia đình nhiu ln. Nhưng không thy v tr li. Như thế k như anh b v b. Sng trong tri ci to mà không có người thăm nuôi, không được tiếp tế đ ăn, người đó k như chết. Anh biết mình nm trong s người bt hnh đó. Nên anh phi t lc cánh sinh. Nói chơi cho vui vy ch t lc gì ni. Có được thăm nuôi hay không, người tù nào cũng co cúm li. Thc ăn dành dm tng chút. Ra ngoài lao đng, con mt ca h dáo dác tìm bt c th gì có th b vào bng cho đ đói. Cho nên người có quà thăm nuôi cũng như dân m côi, khi ra ngoài lao đng cũng xc xo tìm kiếm đào bi như nhau. Ai tìm được ny ăn.

Chuyn ra ngoài Bc anh li càng tơi t hơn. Không quen vi cái lnh thu xương, bng thì đói meo. Trông anh như mt ông c già hom hem. Công vic nng nhc làm cho anh còm lưng. Ngày tr v thì không thy hy vng. Anh c nghĩ mình kéo dài tình trng đói khát, nng nhc ny mãi, thì thế nào cũng b xương ti cái x đèo heo hút gió ny. Trn tri thì không can đm. Mà cũng chng biết trn đi đâu, gia núi rng trùng trùng đip đip. Đành phi bó tay chu trn.

Bng nhiên mt hôm anh nhn được gói đ ăn gi bng đường bưu đin. Anh nghĩ chc v anh gi cho. Nhưng khi cm gói quà trên tay nhìn tên người gi l hoc, anh phân vân, đn đo. Chc chn đây là mt s nhm ln. Tuy nhiên vì đói quá anh không có can đm hoàn tr li cho cán b, khi mà s thèm khát đã lên ti tt đnh. Mà chc gì gói quà được tr v cho kh ch ca nó! Cán b tri đi sng cũng chng hơn tù bao nhiêu, thế nào h cũng chia nhau. Trong lúc mình đang cn, anh an i mình như vy. Anh v tri. Bn bè ti chúc mng anh. Như vy, k t nay anh thuc thành phn có thăm nuôi. Không còn m côi như trước. Gói quà đã được m ra kim soát, ct li sơ sài trước khi giao cho anh nhn lãnh.

Ai nhn quà v đến ch nm ca mình, đu bóc ngay ra. Còn anh thì không dám đng đến. Lúc đu cái đói, cái thèm khát lâu ngày làm cho anh bn lon. Anh nghĩ nhn quà v bóc ra ngay ăn mt ba cho đã. Nhưng khi cm gói quà trên tay, không phi tên v mình gi, anh đâm ra đn đo. Anh nm gác tay lên trán nghĩ ngi v tên người gi. Anh đào bi hết trí nh, vn không tìm ra tên người đàn bà ny, được viết trên góc ca gói quà. Bn bè tù cùng phòng vi anh thì nghĩ khác. H cho rng lâu quá không được nhn quà, không nghe tin tc v, nên anh mun kéo dài cm giác sung sướng. Không bóc vi gói quà. Thế nhưng ri cũng đến lúc gói quà được m. Sau khi ăn cơm chiu xong, anh leo lên ch nm, ngi quay mt vào vách. Anh trnh trng m gói quà. Quan trng vi anh bây gi không phi là trong gói quà có nhng gì đ ăn. Gia lúc ny, s thèm khát bng nhiên trn mt. Mà là lá thư trong gói quà nói gì.

" Anh yêu quý,

Anh đã mt tích t lâu, tưởng rng anh đã chết. Em và các con lp bàn th my năm nay. Không ng, cách đây my hôm, vô tình đến thăm mt người bn, có người anh được th ra t tri ci to Min Bc. Em hi thăm là có bao gi anh nghe tên người nào là Nguyn Hu trong tri ca anh không? Anh đó tr li là có mt người cùng đi sn xut vi anh mang tên y, trước là đi úy thuc Sư Đoàn 2, người Bc Kỳ. T bao nhiêu năm nay không được ai thăm nuôi. Em nghe xong mun qu xung, đúng là anh ri. Thế là t nay em phi h bàn th xung. Các con có b ch không còn m côi cha na. Em mng quá, mang tên anh, tên đi, tên tri đến y Ban Quân Qun Thành Ph đ xin giy phép gi quà thăm nuôi. Lý do vì lon lc, di chuyn nhiu ln, đa ch không còn ch cũ, nên không nhn được giy gi quà thăm nuôi.

Anh đng đ vi phm ni quy, ráng hc tp tt, s được nhà nước khoan hng đ sm v đoàn t vi gia đình. Có dp được tri cho phép viết thư, anh viết thư v cho em biết sc khe ca anh. Anh cn nhng gì ln sau có gip phép em s gi ra cho anh. Em và các con bao gi cũng mong ch anh v.

Thư ny không viết dài được, em ngưng đây. Chúc anh luôn luôn khe mnh.

V anh

Lê Th Hng"

Anh không dám đc li ln th hai. Mt s trùng hp l ky, anh và ông Hu kia cùng thuc Sư Đoàn 2, cùng là người Bc. Ch khác nhau là ông ta mt tích trong chiến tranh, còn anh thì trình din đi ci to. Người đàn bà ny vì quá thương chng không điu tra cn k, ch trong mt sư đoàn, chuyn trùng tên, trùng h là chuyn bình thường. Mà cán b kim duyt thư t cũng lơ đnh, không thy ch mt tích t đu lá thư. Anh nhìn gói đ ăn mà lòng trĩu nng. Mt bên v người ta, chng mt tích bao năm mà vn ch đi. Còn mình sng s s v chng thèm ngó ngàng ti.

Đc thư xong, anh b thư li trong gói đ ri ct li như cũ. Anh nm gác tay lên trán suy nghĩ miên man. Các bn chung phòng đến hi thăm tin tc gia đình anh ra sao, anh tr li nhát gng cho qua chuyn. H nghĩ, có l gia đình anh đang gp rc ri gì đó, nên anh bun ít nói.

Sáng hôm sau ra lao đng, anh không mang thêm cái gì đ ra ăn bui trưa. Anh không biết phi làm sao vi gói quà mà anh đã nhn. Anh cm thy mình ging như mt thng ăn trm, oa tr đ gian. Không biết phi gii quyết thế nào cho n tha đây. My năm tri đói khát, thèm ăn. Chp được mt con dế, con cóc thì xem như được mt ba tic ln. Thế mà khi nhn quà có tht chà bông, cá khô, mui s t v.v... anh li s s. Lương tâm ư? Làm gì có th ny đây. Anh không biết phi din t thế nào tâm trng ca anh lúc y. Vì đng vào đó, anh thy mình như b phm ti. Bui trưa, anh ra nhn cơm vi vài cng rau mung, nước mui. Anh li thèm các th mà mình đang gi. S thèm khát li bt đu dn vt, hành h anh. Anh không th nào chng li ni s đòi hi hp lý ny. Thôi thì ti đâu hay ti đó.

Ngày hôm sau anh mang tí ti đ ăn theo, chia cho mt s bn cùng cnh ng vi anh, nghĩa là thuc dng m côi, không có ai thăm viếng hay gi quà. H ăn mt cách ngon lành. Anh ăn cũng ngon ming nhưng khi ăn xong, anh thy nghèn nghn. My ngày đu anh mang tâm trng ny, nhưng dn dn v sau nguôi ngoai. Hình như s phm ti thường xuyên, ít b lương tâm cn rt hơn là phm ti mt đôi ln.

Vài ba tháng sau đó, anh được tri cho phép viết thư v gia đình. Đây là mt điu khó khăn cho anh. Gi thư cho v hay gi cho ch Lê Th Hng? Gi cho v thì bao nhiêu cái vn bit vô âm tín, còn gi cho ch Lê Th Hng, thì biết nói sao cho ch hiu là anh không phi là chng ch ta. Nếu thư không b kim duyt thì chuyn ny d nói. Còn thư tù như anh thì qua biết bao nhiêu ca i. Biết đâu khi cán b kim duyt phát giác chuyn ny s tng c anh vô cùm. Cái ti mo nhn u đ lãnh đ thăm nuôi. Mt ln cũng là mang ti, mà cái ti ny bn bè biết được thì khinh khi lm. Nhưng mi chuyn đã l ri, đành phi theo lao vy. Anh đánh liu viết theo cái kiu người chng viết cho v.

"Hng em,

Cám ơn em rt nhiu v gói quà va ri em gi cho. Em đng lo gì cho anh na, đây anh được nhà nước cách mng lo cho đy đ, ăn ung không thiếu. Em yên tâm đ dành lo cho các con. Em nhà c gng dy d các con nên người, c gng chp hành chính sách và pháp lut ca nhà nước cách mng.

Nh ơn cách mng, nh ánh sáng soi đường, nh chính sách khoan hng ca nhà nước ta. Anh hc tp đã hiu thế nào con đường lm ln ca mình trước đây. Anh đã ăn năn hi ci và mong sao sau khi được khoan hng tr v vi gia đình, anh s làm li cuc đi tt hơn. Đng lm ln đi theo con đường cũ na, phi sng hòa đng vi nhân dân và tuân th pháp lut nhà nước.

Nhc li cho em rõ, đng gi quà cho anh na. đây anh ăn ung rt đy đ, hãy dành dm cho con, lo cho tương lai các con.

Cu chúc em và các con khe mnh.

Chng em

Nguyn Hu"

Anh nhc li hai ln ch "lm ln", đ ch Hng biết đoán ra mi s, không dám viết đi viết li nhiu ln, s cán b tri nghi ng. Hai ngày sau, văn phòng tri gi anh lên làm vic. Anh điếng hn, không biết chuyn gì xy ra. Có l vì my ch lm ln đó sao? Người kim duyt sao thông minh quá vy. Anh va đi, va tìm cách chy ti. Nhưng không nghĩ ra cách nào gii thích, anh đ liu, c chi đi ra sao thì ra. Mi ln gi người nào mt cách bt thn như vy, là người đó có vi phm điu gì. Các bn tù cùng phòng lo lng cho anh.

Anh bước vào phòng cán b qun giáo, đy lo âu và không biết chuyn lành d ra sao. Người công an chp cung ngi trước lá thư ca anh viết cho ch Hng. Anh ta tươi cười mi anh ngi đi din, rút trong túi gói thuc lá mi anh. Mt thái đ thân thin l lùng. Anh rút mt điếu và chm rãi hút. Người cán b nhìn anh nói: "Trong tri ny, ai viết thư v cho gia đình cũng xin cái ny cái n. Riêng anh thì không, li bo ch đng gi gì c. Cũng l tht. Anh tht s không thy cn thiết sao?"

Anh lc đu: "Nhiu năm không được thăm nuôi, quen ri. Hơn na gia đình tôi cũng nghèo. V tôi lo cho các cháu đ mt. Lo thêm cho tôi, kit sc mt. "

"Anh nghĩ vy cũng đúng. Các anh ngày trước sung sướng quen ri, không quen chu cc kh. Mi có vài năm đã thy thèm khát đ th. Chúng tôi my chc năm đánh gic. Ăn ung kham kh. Không h hé răng."

Người cán b nói tiếp: " Chúng tôi có b đói các anh đâu. Nuôi ăn đy đ đy ch. Chúng tôi cũng mun cho các anh v vi gia đình. Nght vì các anh chưa thông sut chính sách cách mng, nên chúng tôi phi tm gi thêm mt thi gian na."

Anh p úng: "Vâng, thưa cán b."

Người cán b nhìn thng vào mt anh, trnh trng nói: " Thay mt Qun Giáo tri, tôi biu dương tinh thn ý thc ca anh. Thư anh gi có giá tr thuyết phc. Anh là tri viên gương mu, s được Ban Qun Giáo Tri đ bt đ anh được v sm vi gia đình."

My thng làm ăng-ten, cũng nghe cái li ha cho v sm. Nên chúng nó ra sc kiếm đim, mà có thy thng nào được v trước đâu. Anh cười thm trong bng vi cái chiêu d ny.

Người cán b tin anh ra ca và bt tay thân thin. Anh hú hn, thoát được s căng thng. Anh v ch nm. My người bn ti hi thăm tin tc v chuyn ny. Anh tr li vi h là b cán b cnh cáo, vì lá thư viết không đúng tiêu chun. Anh nghĩ thế nào ri câu chuyn ny cũng đ b. Ri cũng s đi cùm vài tháng, vi cái ti mo nhn u đ ly quà gi. Ch Hng thế nào cũng nhn ra nét ch, và ch ký ca anh, không phi ca chng. Không cn my ch "lm ln" kia, ch Hng cũng hiu hết mi s là chng ch đã chết.

Ngày ny qua tháng khác, anh vn lao đng đu đn. Anh vn yên tâm là mình tr li vi v trí m côi muôn thu. Anh không còn hy vng có ai đó ngó ngàng ti đ gi cho chút quà thăm nuôi. Người ta có gia đình gi quà. Người ta có quyn tưởng tượng các món ăn đ v an cho cái d dày. Vì thế nào có ngày cũng được thăm nuôi, món ăn mình ao ước s được người nhà mang đến. Còn anh ch ăn hàm th các món đó thôi. Cũng không sao nghĩ ra, cái đói khát trin miên, đã làm cho anh chai lì mi ao ước. Thn kinh tê lit và suy sp đến tn cùng.

Nhn quà thăm nuôi bng bưu đin li có tên anh. Li thêm mt ln ngc nhiên. Ln trước anh không dám m gói quà, vì biết đó không phi là quà ca mình. Không dám đc thư vì biết thư đó không viết cho mình. Ln ny thì ngược li. V đến ch nm thì anh xáo tung đ tìm lá thư ra đc. Thư viết cũng thm thiết như ln trước, không h đá đng gì s lm ln mà anh đã nhn mnh. Nét ch cng ci th hin người viết có hc thc, thế mà ti sao không biết mi s lm ln đó. Trong thư ny ch Hng li hiu sai vn đ, nghĩ rng vì my năm không nhn quà thăm nuôi, nên anh gin di. Biết làm sao đây, khi mà anh không có kh năng bày t t s. Mc k, c thn nhiên mi chuyn, c ăn cho sướng. Phó mc mi chuyn cho tri đt. Anh đ ra cáu knh và lì lm. Hình như anh mun to ra tình hung ny, đ d dàng nut trôi my miếng thc phm thăm nuôi, mà không thn vi lương tâm.

Mi ln sc nh li chuyn quà cáp, anh vi vàng xua đui ngay. Nh vi lòng mình như vy, nhưng d gì quên được điu đó. Mi đêm, khi cơn đói hành h, các món ăn trong trí tưởng tượng tuôn ra, là hình nh ch Hng li hin lên. Đp hay xu lúc ny đi vi anh chng cn thiết, nhưng tm lòng thương chng ca ch đã làm cho anh cm phc. Thc s, anh thương hi cho hoàn cnh côi cút ca ch và my đa con. Sng gia s khó khăn chung ca xã hi, nuôi my ming ăn cũng thy khó lm ri, đng nghĩ gì xa xôi hơn như chuyn thăm nuôi chng. T hi hơn na, đây không phi là chng ca mình.

Mi chuyn vn bình thường, ngày ny qua ngày khác trong tri ci to. Anh vn sinh hot chung vi các anh em. Bng nhiên mt ngày, sau khi đi lao đng v, anh được loa phóng thanh gi tên ra khu thăm nuôi, có v là Lê Th Hng đến thăm. Ln ny thì anh bi ri tht s. Anh biết s gp nhau ny rt b bàng và ngượng ngp. Mi s tht s làm cho ch Hng đau kh biết my. Vi anh thì không sao, anh đã biết trước mi chuyn, anh đã chun b tinh thn. Dù gì thì anh cũng phi tr li s tht ny. Anh không mun nó c mãi kéo dài, c mãi gây cho anh cm giác phm ti. Anh c gng din t cho ch y biết, anh không phi th la đo đ kiếm miếng ăn. Dù có chết anh cũng chp nhn, ch không th thuc loài vô loi ny. Anh nói nhiu, nhiu hơn na, đ cm ơn, đ ch tha th. Anh s mt vài tháng b cùm, s mt my miếng ăn, mà phi đ li s hiu lm trm trng. Đ ch phi ln li khó nhc, leo đèo vượt sui, t Sài Gòn ra tn nơi đây thăm mt người mà không phi là chng mình.

Người cán b ph trách dn anh ra khu tri thăm nuôi. T xa anh nhìn thy người đàn bà đang ngi nơi bàn ch đi. T nhiên anh hi hp. T nhiên chân anh bước cm thy nng n. Ri anh cũng bước ti ch ch ngi. Tim anh mun vt ra khi lng ngc. Anh e thn như con gái. Thy xu h và hi hn. Ch Hng nhìn anh ri bt khóc. Ch khóc nc n. Mt cúi xung bàn. Tiếng khóc m c như đang gp s bt trc. Anh ngi vào v trí đi din. Nước mt anh cũng chy dài. Anh không nói được vi ch câu gì. Nhng gì anh đã chun b bay đi đâu c. Người cán b ngi đu bàn kim soát thy hai người c khóc mãi.. Có l anh ta nghĩ rng vì v chng lâu ngày xa nhau, thương nh chng cht lâu ngày, đ h khóc cho đã nư. Anh ta cũng chng cn đ ý ti h. Anh ta va đng dy đi ra ca s khc nh, anh chp ngay cơ hi nói vi ch: "Xin li...xin li ch".

Ch ngng mt lên đưa ngón tay gia ming, ng ý cho anh biết đng nói gì thêm. Anh th dài. Tiếng th ca anh nghe rt não nut. Nhưng trong tiếng th y, như hàm cha tt c nhng gì anh đã chun b nói ra vi ch. Ch lau nước mt nhìn anh, ri p úng hi anh nhng câu v sc khe, nhng li khuyên c gng hc tp tt đ v vi gia đình, cho va lòng cán b kim soát. Ch cũng ba ra nhng chuyn là con cái vn đi hc bình thường, cha m khe mnh, tt c gia đình, dòng h, trông anh mau v sm. Anh ch gt đu mà không tht được li nào. Ch khóc chiếm hu hết thi gian thăm nuôi. Hơn ai hết, anh hiu tiếng khóc ca ch. Mi hy vng gp li chng xem như hoàn toàn không còn na. Ch khóc cho s phn hm hiu ca mình, thương cho phn s ngn ngi ca chng.

Cán b báo cho biết gi thăm nuôi chm dt. Ch đưa tay nm ly tay anh. Anh đưa hai bàn tay ra ôm ly tay ch. T nhiên, không biết ti sao anh bt khóc ln. Có l anh thy ti thân. Anh thy lòng thương hi ca ch dành cho anh, đây là ln cui. Làm sao anh đòi hi gì hơn, vi người đàn bà không phi là v mình. Khóc cho mình, mà cũng thương cho ch ln li đường xa tìm chng. Ch li thi tr v vi nim tuyt vng. Ri anh ch chia tay. Anh gánh phn quà ca ch mang ti cho anh, vào tri. Ch đng da vào ct tre nhìn theo. Thnh thong anh quay đu ngó li, ln nào ch cũng đưa tay lên vy chào. Mi người trong tri t xa nhìn thy cnh ny. Ai cũng thông cm cho cnh v chng khng khít, bây gi phi lìa xa.

Anh gánh vào ti phm vi giam gi, thì các bn anh chy ra ph mang đ v phòng. Anh đng li nhìn ra khu thăm nuôi, đưa tay vy chào ch cho đến khi ch ra khi cng tri khut dng. Anh lm lũi v ch nm. Đ đc còn đ lăn lóc dưới đt. Anh chng màng sp xếp. Anh vn chưa kp đnh thn li. Nhng giây phút tht bt ng đến vi anh nhanh quá. Sut trong na gi gp nhau, anh ch nói ra được hai tiếng xin li. Màn kch do ch din ra tht xut sc, xut sc đến ni anh là người trong cuc, vn cm thy rt t nhiên không ngượng ngu. Không sao hiu ni được lòng ch.

Ngi nh li cnh gp g, khi ch ngước mt lên nhìn anh. Khuôn mt ch tht đp, đôi mt tht hin t. Anh nghĩ ch cũng đã biết trong my lá thư gi v, không phi là thư ca chng. Thế nhưng ch vn hy vng, mong manh hy vng. Trong mong manh đó ch đi mt giá cho s phũ phàng, cay đng. Có l khi nhn thư hi âm, sau khi đc, ch thy thương hi cho anh, thông cm ni thng kh ca anh. Ch quyết đnh tiếp tc liên h vi anh, giúp đ anh. Khi ra thăm nuôi, ch vn biết anh không phi là chng, nhưng ch vn đi. Đ xác đnh rõ ràng, khi gp anh tc là chng ch đã chết. Nghit ngã tht. Ch bt khóc, vì thương cho chng thì ít, mà li thương anh nhiu hơn. Sng mt đi tù ti, lao kh, b gia đình b rơi. Dù sao chng nm xung cũng đã lâu, nước mt ca ch đã bao năm khóc cho chng, bây gi đã khô cn. Gp anh trong mt hoàn cnh tht bi thương, sng gia mt tri tù vô cùng cc kh, không tin tc gia đình v con. Anh đang chơi vơi gia tn cùng kh đau, dày xéo trên thân th nhng vết hn ti nhc. Nước mt ca ch trào ra, khi ngước mt trông thy mt con người thân th va tiu ty, va đ đn, đang đng đi din..

Đêm nay anh nm đây, nghĩ li cái cnh ch lm lũi bước lên tàu tr v Sài Gòn. Con tàu chy vùn vt trong đêm ti. Ch còn mt mình ch thc, nhìn ra bên ngoài vi s trng vng. Ch ôm mt ni bun sâu lng. Đt nước đang tri qua mt cơn st kinh khng, đày đa biết bao người lâm vào cnh khn cùng. Ch nghĩ sao v anh? Ch có còn gi liên lc vi anh không?... Dù sau ny thế nào, dù có gi liên lc hay ct đt, ơn ny vi anh sut đi không quên được. Anh ha vi lòng mình, sau khi được tr v, anh s tìm thăm ch. S nói vi ch tht nhiu, cám ơn ch tht nhiu. Thay cho ln gp g trong tri không nói được.

Anh thy trên con tàu tr v kia, ch có mi mt mình ch. Còn tt c đu nht nhòa. Mt mình ch thôi, cha trên đó ni đon trường, bt hnh ca mt đi người. Nhưng tht vô cùng quý báu ca mt tm lòng. Ti nghip ch, con tàu đang ch ch lao vào màn đêm, xé tan bóng ti và lnh lo.

Phan Xuân Sinh


--
TRAN NANG PHUNG
__._,_.___

Posted by: Tran Nang Phung 

Popular Posts

Popular Posts

Popular Posts

My Blog List