***SUPER
HD YOUTUBE "Thúc Quân - Văn Giảng -Việt Dzũng & Nguyệt Ánh -NNS"
***YOUTUBE PLAYLIST
"Ca Nhac Si Viet Dzung"
Moi qui ban nghe lai
nhac hoac giong ca cua co ca nhac si Viet Dzung
TRAN NANG PHUNG
|
Lá Thư Úc Châu
Trang Thơ Nhạc cuối
Tuần: 30-5-2014
Văn Giảng: Thúc Quân
Tiếng hát: Việt Dzũng & Nguyệt Ánh
Hoặc có thể vào link sau đây để thưởng thức hơn 600 YouTube đặc sắc khác:
http://www.youtube.com/user/phthoihoa
Tình thân,
Kính.
NNS
Tiếng hát: Việt Dzũng & Nguyệt Ánh
Hoặc có thể vào link sau đây để thưởng thức hơn 600 YouTube đặc sắc khác:
http://www.youtube.com/user/phthoihoa
Tình thân,
Kính.
NNS
............................................................................
(1) Nguyễn Trần Sâm: Hổ thẹn vì… tình đồng chí
Là những kẻ sinh ra trên mảnh đất Bắc Việt vào giữa thế kỷ XX, bao năm qua chúng tôi “được” hít thở bầu không khí thấm đẫm “tình đồng chí”. Dù có thể không được “vinh dự” trở thành đảng viên CS, nhưng ít nhất đã từng phải qua giai đoạn sinh hoạt trong đoàn thanh niên CS, một điều gần như bắt buộc đối với tất cả những ai muốn được đi học để có một cái nghề. Và trong khi sinh hoạt trong đoàn thanh niên CS, người ta gọi nhau là đồng chí. Rồi sau này khi ra khỏi cái đoàn ấy mà không “được” vào đảng CS, theo thói quen, người ta vẫn dùng cái từ “đồng chí” đó để xưng hô khi họp hành cho tiện.
“Và đặng cho – khi tiếng “đồng chí” – vừa mới gọi lên – cả trái đất – đều quay đầu – hưởng ứng.”
Mayakovsky, nhà thơ Nga Soviet, cũng như hàng chục triệu người sống trong các nước “xã hội chủ nghĩa” đã từng mơ như vậy. Cả thế giới sẽ vào đảng CS. Cả thế giới chỉ còn những người cộng sản. Những kẻ không xứng đáng là đảng viên cộng sản sẽ bị đào thải, sẽ biến mất khỏi mặt đất này! Khi đó, mỗi người CS đồng thời sẽ là nhà bác học, là công nhân, là nghệ sỹ,… Và để có được ngày đó, những người cộng sản sẽ làm cách mạng vô sản trên toàn thế giới, bắn bỏ, cắt cổ hoặc chôn sống tất cả bọn tư bản xấu xa.
“Chào các đồng chí! Khỏe không các đồng chí?” Ai ở cơ quan nhà nước Bắc Việt, và sau này là cả nước, mà chẳng thường xuyên được bí thư đảng ủy hay chi bộ, thay mặt cho đảng, đến hoặc đi qua chỗ làm việc để vấn an, khuyến khích, động viên, và gọi một cách khích lệ bằng từ “đồng chí”…
Tình đồng chí là thứ tình cảm cao nhất. Và xuyên quốc gia, không biên giới.
“Thắm thiết tình Việt-Trung-Xô – Đế quốc còn đầy mối lo…”
Người ta đã từng nhảy múa tập thể và ca như vậy...
Rồi bỗng một ngày…
Chúng tôi thấy người lớn thầm thì với nhau. Điều gì đó rất nghiêm trọng. Lắng thật kỹ thì thấy nói đến từ “xét lại”. Dù chưa hiểu nó là cái chi, chúng tôi đã cảm nhận thấy cái từ đó mang một cái gì đó thật bẩn thỉu, xấu xa và nguy hiểm. Cuối cùng thì chúng tôi, bấy giờ là những thiếu niên 14-15, cũng nghe thủng chuyện. Đó là ban lãnh đạo của nước đồng chí anh cả Liên Xô chính là lũ “xét lại”. Chúng tôi choáng váng, rụng rời. Nếu không có các đồng chí tuyên huấn nói với chúng tôi rằng dù những ông anh cả kia bị biến chất, nhưng vẫn còn các đồng chí Anh Hai ở đất nước đông dân nhất thế giới mãi mãi kiên trung và vô cùng sáng suốt, thì chúng tôi không biết sống ra sao nữa!
Vài năm sau thì nghe tin nước Anh Cả và nước Anh Hai choảng nhau dữ dội ở biên giới. Tất nhiên chúng tôi nghĩ rằng đồng chí Anh Hai chắc phải đúng hơn. Nhưng chúng tôi càng rối trí hơn, khi ở chính xứ sở của các đồng chí Anh Hai, những đồng chí trung kiên, thậm chí là phó chủ tịch đảng, bỗng trở thành kẻ thù của cách mạng và bị giết chết như những con vật hôi hám tanh tưởi.
Đến tháng 2 năm 1979 thì Anh Hai đánh thẳng vào nước ta. Đến lúc đó thì những đồng chí Anh Hai mãi mãi kiên trung và vô cùng sáng suốt bỗng biến thành kẻ thù nguy hiểm của dân tộc ta.
Tháng 3 năm 1988, tại bãi đá Gạc Ma, những người đồng chí này đã nã súng máy vào đội hình lính ta, giết gọn 64 chiến sĩ quân đội Việt Nam một cách dã man.
Đúng là vật đổi, sao dời. “Thế gian biến cải vũng nên đồi”. Cả đến cái thứ tình cảm tưởng chừng thiêng liêng nhất cũng biến thành mặt hàng thứ phẩm. Trước kia tôi hình dung ra khi một thanh niên hay thiếu niên đến từ một nước tư bản gặp tôi, nó sẽ phải ghen tị vì tôi được sống trong một đất nước mà những người lãnh đạo là những người đồng chí có lý tưởng cao cả. Còn nếu nó không biết ghen tị thì lại càng đáng thương. Đến khi Anh Hai đánh vào ta, giết dân ta, thì chính tôi cảm thấy xấu hổ khi hình dung ra phải đối mặt với một người bạn tưởng tượng đến từ một nước tư bản.
Một điều cũng làm tôi thấy lạ lùng nữa là trong quan hệ làm ăn, bọn kẻ thù Nhật Bản, Hàn Quốc có quan hệ sâu rộng với Việt Nam ta nhiều hơn hàng ngàn lần so với những người đồng chí Triều Tiên. Sao thế nhỉ?
****
Nhưng chưa bao giờ tình đồng chí làm cho chúng ta thấy hổ thẹn như những ngày này, khi các đồng chí Trung Quốc có hành vi cướp trời, cướp biển của ta.
Bao nhiêu năm, chúng ta bị ru ngủ bởi “16 chữ vàng” và “4 tốt”, để cho ông anh đồng chí bày hết trò này trống khác nhằm hãm hại cả dân tộc ta. Để đến hôm nay, những tên đồng chí khốn kiếp này xâm chiếm lãnh hải của ta, đánh đập ngư dân ta, đâm thủng tàu của họ và của cảnh sát biển Việt Nam…
Những kẻ lưu manh nhà nước này nguy hiểm hơn bất kỳ kẻ thù nào, vì chúng là “đồng chí”!
Thật đau lòng, và cũng rất nực cười, một quan chức cao cấp của ta phải gọi điện sang cho người đồng nhiệm Mỹ để “mách” về tội của những người đồng chí Trung Hoa, hòng tìm kiếm sự bênh vực.
Hãy hình dung: quý vị có một nhà hàng xóm từng coi nhau hơn cả anh em ruột. Quý vị đã bao năm vênh váo với những kẻ khác vì có một nhà hàng xóm như vậy. Rồi một hôm, quý vị phải gọi đến một thằng mà xưa nay quý vị tuyên bố nó là kẻ thù, để mách tội thằng hàng xóm kia. Quý vị có xấu hổ không?
Tôi không nói là không được gọi thằng kẻ thù cũ để mách tội thằng bạn hẩu cũ. Gọi cũng được, và khi nguy cấp là cần thiết. Nhưng việc gọi chỉ có thể biện hộ nếu quý vị công khai thừa nhận sự ngu dốt của mình trong quá khứ, và đừng tự hào hão vì cái tình đồng chí rẻ tiền đó.
Đã đến lúc nên sống như những con người bình thường, với những tình cảm bình thường. Và đừng cho rằng cái tình đồng chí kia là tình cảm cao quý nhất nữa. Cao quý hay không thì nó sờ sờ ra đó!
Là những kẻ sinh ra trên mảnh đất Bắc Việt vào giữa thế kỷ XX, bao năm qua chúng tôi “được” hít thở bầu không khí thấm đẫm “tình đồng chí”. Dù có thể không được “vinh dự” trở thành đảng viên CS, nhưng ít nhất đã từng phải qua giai đoạn sinh hoạt trong đoàn thanh niên CS, một điều gần như bắt buộc đối với tất cả những ai muốn được đi học để có một cái nghề. Và trong khi sinh hoạt trong đoàn thanh niên CS, người ta gọi nhau là đồng chí. Rồi sau này khi ra khỏi cái đoàn ấy mà không “được” vào đảng CS, theo thói quen, người ta vẫn dùng cái từ “đồng chí” đó để xưng hô khi họp hành cho tiện.
“Và đặng cho – khi tiếng “đồng chí” – vừa mới gọi lên – cả trái đất – đều quay đầu – hưởng ứng.”
Mayakovsky, nhà thơ Nga Soviet, cũng như hàng chục triệu người sống trong các nước “xã hội chủ nghĩa” đã từng mơ như vậy. Cả thế giới sẽ vào đảng CS. Cả thế giới chỉ còn những người cộng sản. Những kẻ không xứng đáng là đảng viên cộng sản sẽ bị đào thải, sẽ biến mất khỏi mặt đất này! Khi đó, mỗi người CS đồng thời sẽ là nhà bác học, là công nhân, là nghệ sỹ,… Và để có được ngày đó, những người cộng sản sẽ làm cách mạng vô sản trên toàn thế giới, bắn bỏ, cắt cổ hoặc chôn sống tất cả bọn tư bản xấu xa.
“Chào các đồng chí! Khỏe không các đồng chí?” Ai ở cơ quan nhà nước Bắc Việt, và sau này là cả nước, mà chẳng thường xuyên được bí thư đảng ủy hay chi bộ, thay mặt cho đảng, đến hoặc đi qua chỗ làm việc để vấn an, khuyến khích, động viên, và gọi một cách khích lệ bằng từ “đồng chí”…
Tình đồng chí là thứ tình cảm cao nhất. Và xuyên quốc gia, không biên giới.
“Thắm thiết tình Việt-Trung-Xô – Đế quốc còn đầy mối lo…”
Người ta đã từng nhảy múa tập thể và ca như vậy...
Rồi bỗng một ngày…
Chúng tôi thấy người lớn thầm thì với nhau. Điều gì đó rất nghiêm trọng. Lắng thật kỹ thì thấy nói đến từ “xét lại”. Dù chưa hiểu nó là cái chi, chúng tôi đã cảm nhận thấy cái từ đó mang một cái gì đó thật bẩn thỉu, xấu xa và nguy hiểm. Cuối cùng thì chúng tôi, bấy giờ là những thiếu niên 14-15, cũng nghe thủng chuyện. Đó là ban lãnh đạo của nước đồng chí anh cả Liên Xô chính là lũ “xét lại”. Chúng tôi choáng váng, rụng rời. Nếu không có các đồng chí tuyên huấn nói với chúng tôi rằng dù những ông anh cả kia bị biến chất, nhưng vẫn còn các đồng chí Anh Hai ở đất nước đông dân nhất thế giới mãi mãi kiên trung và vô cùng sáng suốt, thì chúng tôi không biết sống ra sao nữa!
Vài năm sau thì nghe tin nước Anh Cả và nước Anh Hai choảng nhau dữ dội ở biên giới. Tất nhiên chúng tôi nghĩ rằng đồng chí Anh Hai chắc phải đúng hơn. Nhưng chúng tôi càng rối trí hơn, khi ở chính xứ sở của các đồng chí Anh Hai, những đồng chí trung kiên, thậm chí là phó chủ tịch đảng, bỗng trở thành kẻ thù của cách mạng và bị giết chết như những con vật hôi hám tanh tưởi.
Đến tháng 2 năm 1979 thì Anh Hai đánh thẳng vào nước ta. Đến lúc đó thì những đồng chí Anh Hai mãi mãi kiên trung và vô cùng sáng suốt bỗng biến thành kẻ thù nguy hiểm của dân tộc ta.
Tháng 3 năm 1988, tại bãi đá Gạc Ma, những người đồng chí này đã nã súng máy vào đội hình lính ta, giết gọn 64 chiến sĩ quân đội Việt Nam một cách dã man.
Đúng là vật đổi, sao dời. “Thế gian biến cải vũng nên đồi”. Cả đến cái thứ tình cảm tưởng chừng thiêng liêng nhất cũng biến thành mặt hàng thứ phẩm. Trước kia tôi hình dung ra khi một thanh niên hay thiếu niên đến từ một nước tư bản gặp tôi, nó sẽ phải ghen tị vì tôi được sống trong một đất nước mà những người lãnh đạo là những người đồng chí có lý tưởng cao cả. Còn nếu nó không biết ghen tị thì lại càng đáng thương. Đến khi Anh Hai đánh vào ta, giết dân ta, thì chính tôi cảm thấy xấu hổ khi hình dung ra phải đối mặt với một người bạn tưởng tượng đến từ một nước tư bản.
Một điều cũng làm tôi thấy lạ lùng nữa là trong quan hệ làm ăn, bọn kẻ thù Nhật Bản, Hàn Quốc có quan hệ sâu rộng với Việt Nam ta nhiều hơn hàng ngàn lần so với những người đồng chí Triều Tiên. Sao thế nhỉ?
****
Nhưng chưa bao giờ tình đồng chí làm cho chúng ta thấy hổ thẹn như những ngày này, khi các đồng chí Trung Quốc có hành vi cướp trời, cướp biển của ta.
Bao nhiêu năm, chúng ta bị ru ngủ bởi “16 chữ vàng” và “4 tốt”, để cho ông anh đồng chí bày hết trò này trống khác nhằm hãm hại cả dân tộc ta. Để đến hôm nay, những tên đồng chí khốn kiếp này xâm chiếm lãnh hải của ta, đánh đập ngư dân ta, đâm thủng tàu của họ và của cảnh sát biển Việt Nam…
Những kẻ lưu manh nhà nước này nguy hiểm hơn bất kỳ kẻ thù nào, vì chúng là “đồng chí”!
Thật đau lòng, và cũng rất nực cười, một quan chức cao cấp của ta phải gọi điện sang cho người đồng nhiệm Mỹ để “mách” về tội của những người đồng chí Trung Hoa, hòng tìm kiếm sự bênh vực.
Hãy hình dung: quý vị có một nhà hàng xóm từng coi nhau hơn cả anh em ruột. Quý vị đã bao năm vênh váo với những kẻ khác vì có một nhà hàng xóm như vậy. Rồi một hôm, quý vị phải gọi đến một thằng mà xưa nay quý vị tuyên bố nó là kẻ thù, để mách tội thằng hàng xóm kia. Quý vị có xấu hổ không?
Tôi không nói là không được gọi thằng kẻ thù cũ để mách tội thằng bạn hẩu cũ. Gọi cũng được, và khi nguy cấp là cần thiết. Nhưng việc gọi chỉ có thể biện hộ nếu quý vị công khai thừa nhận sự ngu dốt của mình trong quá khứ, và đừng tự hào hão vì cái tình đồng chí rẻ tiền đó.
Đã đến lúc nên sống như những con người bình thường, với những tình cảm bình thường. Và đừng cho rằng cái tình đồng chí kia là tình cảm cao quý nhất nữa. Cao quý hay không thì nó sờ sờ ra đó!
(2) Ts Nguyễn Quang A: Trái tim nhầm chỗ để trên đầu
Không đứa trẻ Việt Nam nào không biết câu đánh giá “trái tim nhầm chỗ để trên đầu” về sai lầm của Mỵ Châu và vua cha đã dẫn đến thảm họa cho dân tộc. Đó là một nét hay trong Văn hóa Việt Nam: chúng ta biết tự phê phán mình. Và tư duy phê phán ấy phải được nuôi dưỡng, khuyến khích để tạo nên sức mạnh của dân tộc này.
Đáng tiếc chế độ toàn trị đã tìm mọi cách hủy diệt tư duy phê phán và trong cái tội tầy đình này với Dân tộc thì "cảnh sát tư tưởng" đứng ở vị trí hàng đầu. Cảnh sát thông thường cung cấp cho dân chúng những dịch vụ thiết yếu: buộc thực thi pháp luật, trật tự, sự bình yên, trấn áp tội phạm; để đổi lại nhân dân phải đóng thuế để nuôi lực lượng đó và trong bất cứ chế độ nào đều cần đến cảnh sát. Tuy vậy, cảnh sát tư tưởng, lực lượng phản động nhất, phản dân tộc và dân chủ nhất chỉ tồn tại trong các chế độ độc tài và nó không mang lại bất cứ giá trị nào cho xã hội ngoài sự hủy hoại và sự đồi bại.
Trong bối cảnh cảnh sát tư tưởng hoành hành, không lạ là rất rất nhiều người Việt Nam đã để nhầm trái tim lên đầu.
Một tay phóng viên nào đó của hãng thông tấn Nga, RIA Novosti, trong một bài báo nhân dịp Nga và Trung Quốc ký hợp đồng 400 tỷ USD về khí đốt, về việc Nga cung cấp cho Trung Quốc nhiều máy bay lên thẳng quân sự hiện đại, đã cho rằng “Hoàng Sa là của Trung Quốc”. Bài báo ấy đã gây sự phẫn nộ đùng đùng trên mạng và báo chí chính thống.
Rất nhiều người Việt nam đã học ở Nga, họ yêu nước Nga và vun đắp cho tình hữu nghị Việt-Nga (cũng thế với Trung Quốc). Rất đúng. Nhưng không ít người do để nhầm trái tim lên đầu đã tỏ ý tán thành những hành động của Sa hoàng mới với Crimea và Ukraina. Cảnh sát tư tưởng đi đầu: chỉ ngó cách đưa tin của TV và báo chí chính thống thì rõ.
Bài báo của tay phóng viên [Nga] kia cũng khiến nhiều người đặt nhầm trái tim lên đầu phải thức tỉnh. Nhân dân Nga vĩ đại là khác với chính quyền Sa hoàng mới và những kẻ bồi bút. Và nhận ra thế là điều tốt. Đừng trách cái tay phóng viên ấy, những người Việt Nam hãy trách chính mình: sao họ lại quên bài học mà đứa trẻ nào cũng biết (nhưng “nhờ ơn” cảnh sát tư tưởng nên họ, những người trưởng thành, đã quên mất rồi).
Đúng ¼ thế kỷ trước, tôi có dịp gặp ông Đỗ Mười, chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng khi đó, để đề xuất cho chúng tôi mua lại món nợ của Việt Nam với Liên Xô có giá trị hơn 12 tỷ rúp chuyển nhượng (tỷ giá chính thống khi đó 1 USD = 0,6 Rúp chuyển nhượng). Ông bảo thế các chú định lừa ông anh cả à? Tôi bảo ông, bọn kinh doanh chúng tôi thuận mua vừa bán, chẳng lừa ai cả. Tôi đưa hợp đồng ra nói với ông rằng cái máy xúc đặc biệt này mà Nhà nước Việt Nam đã mua của ông anh cả theo nghị định thư có giá 500.000 rúp chuyển nhượng và tạo thành một phần của món nợ khủng ấy, còn tôi mua đúng cái máy đó chỉ có 5.000; chẳng ai lừa ai cả. Con số đó làm ông sốc, làm ông thức tỉnh. Tay phóng viên RIA Novosti đó nói bậy, hãy hiểu hắn và phản bác hắn nhưng không cần quá nhiều xúc cảm.
Trái tim để lên đầu tai hại thế đó: với dân thường đã là nguy hiểm, với các nhà lãnh đạo đó là tai họa cho dân tộc.
Việc nhà cầm quyền Trung Quốc ngang nhiên đặt giàn khoan HD-981 tại vùng thềm lục địa và vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam làm cho một số nhà lãnh đạo Việt Nam bừng tỉnh. Quá lâu họ đã đặt trái tim lên đầu và không nghe nhân dân những người đã thức tỉnh từ lâu. Cái mặt nạ 4 tốt, 16 chữ vàng đã rớt xuống tan tành. Và sự bừng tỉnh đó, việc đặt trái tim đúng chỗ và dùng cái đầu lạnh để phán xét, để kích thích tư duy phê phán, để xây dựng tình hữu nghị đích thực với Trung Quốc là một dấu hiệu hết sức đáng mừng. Tuy nhiên, vẫn còn nhiều kẻ ăn phải bùa mê, thuốc lú đang lấp lửng, chần chừ, luyến tiếc, thậm chí vẫn coi những thứ bùa mê ấy của nhà cầm quyền bành trướng là bảo bối phải giữ gìn. Cũng chẳng lạ, hóa ra họ toàn là cảnh sát tư tưởng và vài kẻ ăn theo! Không rõ các đảng viên của Đảng CSVN để cho những kẻ lú lẫn như vậy lãnh đạo mình có cảm thấy xấu hổ hay không? Người tử tế chắc chắn phải xấu hổ. Những người còn lương tri trong hàng ngũ các đảng viên của Đảng CSVN, mà tôi tin còn khá đông, hãy đặt trái tim mình đúng chỗ và hãy lên tiếng, hành động, ngăn cản hoặc vô hiệu hóa ngay lập tức những kẻ như vậy đang lãnh đạo mình, nếu họ còn muốn có đóng góp tích cực nào đó cho đất nước và dân tộc. Khác đi, tiếp tục đặt trái tim nhầm chỗ, ù lì, vô cảm, cam chịu, không thức tỉnh, không xổ cái bù mê thuốc lú ấy ra khỏi mình, thì các vị cũng sẽ bị lịch sử vất vào sọt rác và bị ô danh với con cháu muôn đời. Đừng để điều đó xảy ra với các bạn.
Hãy để trái tim đúng chỗ, hãy thức tỉnh và đi cùng dân tộc. Chỉ có việc xây dựng nền dân chủ thực sự, từ bỏ chế độ độc tài toàn trị, xây dựng nền pháp trị hiện đại, tôn trọng các quyền con người, các quyền dân sự và chính trị của người dân mới là con đường tự cứu được các vị và là con đường cứu nước, cứu dân tộc, và cũng là con đường đưa đất nước tiến lên. Không liên minh để chống nước thứ ba, nhưng cần liên minh để bảo vệ đất nước.
Cơ hội ngàn năm có một để thoát Hán, để xây dựng tình hữu nghị đích thực, chứ không phải thứ hữu nghị “viển vông, lệ thuộc” với Trung Quốc (hay các quốc gia khác). Đừng bỏ phí cơ hội, hãy chung tay hành động cùng nhân dân.
Không đứa trẻ Việt Nam nào không biết câu đánh giá “trái tim nhầm chỗ để trên đầu” về sai lầm của Mỵ Châu và vua cha đã dẫn đến thảm họa cho dân tộc. Đó là một nét hay trong Văn hóa Việt Nam: chúng ta biết tự phê phán mình. Và tư duy phê phán ấy phải được nuôi dưỡng, khuyến khích để tạo nên sức mạnh của dân tộc này.
Đáng tiếc chế độ toàn trị đã tìm mọi cách hủy diệt tư duy phê phán và trong cái tội tầy đình này với Dân tộc thì "cảnh sát tư tưởng" đứng ở vị trí hàng đầu. Cảnh sát thông thường cung cấp cho dân chúng những dịch vụ thiết yếu: buộc thực thi pháp luật, trật tự, sự bình yên, trấn áp tội phạm; để đổi lại nhân dân phải đóng thuế để nuôi lực lượng đó và trong bất cứ chế độ nào đều cần đến cảnh sát. Tuy vậy, cảnh sát tư tưởng, lực lượng phản động nhất, phản dân tộc và dân chủ nhất chỉ tồn tại trong các chế độ độc tài và nó không mang lại bất cứ giá trị nào cho xã hội ngoài sự hủy hoại và sự đồi bại.
Trong bối cảnh cảnh sát tư tưởng hoành hành, không lạ là rất rất nhiều người Việt Nam đã để nhầm trái tim lên đầu.
Một tay phóng viên nào đó của hãng thông tấn Nga, RIA Novosti, trong một bài báo nhân dịp Nga và Trung Quốc ký hợp đồng 400 tỷ USD về khí đốt, về việc Nga cung cấp cho Trung Quốc nhiều máy bay lên thẳng quân sự hiện đại, đã cho rằng “Hoàng Sa là của Trung Quốc”. Bài báo ấy đã gây sự phẫn nộ đùng đùng trên mạng và báo chí chính thống.
Rất nhiều người Việt nam đã học ở Nga, họ yêu nước Nga và vun đắp cho tình hữu nghị Việt-Nga (cũng thế với Trung Quốc). Rất đúng. Nhưng không ít người do để nhầm trái tim lên đầu đã tỏ ý tán thành những hành động của Sa hoàng mới với Crimea và Ukraina. Cảnh sát tư tưởng đi đầu: chỉ ngó cách đưa tin của TV và báo chí chính thống thì rõ.
Bài báo của tay phóng viên [Nga] kia cũng khiến nhiều người đặt nhầm trái tim lên đầu phải thức tỉnh. Nhân dân Nga vĩ đại là khác với chính quyền Sa hoàng mới và những kẻ bồi bút. Và nhận ra thế là điều tốt. Đừng trách cái tay phóng viên ấy, những người Việt Nam hãy trách chính mình: sao họ lại quên bài học mà đứa trẻ nào cũng biết (nhưng “nhờ ơn” cảnh sát tư tưởng nên họ, những người trưởng thành, đã quên mất rồi).
Đúng ¼ thế kỷ trước, tôi có dịp gặp ông Đỗ Mười, chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng khi đó, để đề xuất cho chúng tôi mua lại món nợ của Việt Nam với Liên Xô có giá trị hơn 12 tỷ rúp chuyển nhượng (tỷ giá chính thống khi đó 1 USD = 0,6 Rúp chuyển nhượng). Ông bảo thế các chú định lừa ông anh cả à? Tôi bảo ông, bọn kinh doanh chúng tôi thuận mua vừa bán, chẳng lừa ai cả. Tôi đưa hợp đồng ra nói với ông rằng cái máy xúc đặc biệt này mà Nhà nước Việt Nam đã mua của ông anh cả theo nghị định thư có giá 500.000 rúp chuyển nhượng và tạo thành một phần của món nợ khủng ấy, còn tôi mua đúng cái máy đó chỉ có 5.000; chẳng ai lừa ai cả. Con số đó làm ông sốc, làm ông thức tỉnh. Tay phóng viên RIA Novosti đó nói bậy, hãy hiểu hắn và phản bác hắn nhưng không cần quá nhiều xúc cảm.
Trái tim để lên đầu tai hại thế đó: với dân thường đã là nguy hiểm, với các nhà lãnh đạo đó là tai họa cho dân tộc.
Việc nhà cầm quyền Trung Quốc ngang nhiên đặt giàn khoan HD-981 tại vùng thềm lục địa và vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam làm cho một số nhà lãnh đạo Việt Nam bừng tỉnh. Quá lâu họ đã đặt trái tim lên đầu và không nghe nhân dân những người đã thức tỉnh từ lâu. Cái mặt nạ 4 tốt, 16 chữ vàng đã rớt xuống tan tành. Và sự bừng tỉnh đó, việc đặt trái tim đúng chỗ và dùng cái đầu lạnh để phán xét, để kích thích tư duy phê phán, để xây dựng tình hữu nghị đích thực với Trung Quốc là một dấu hiệu hết sức đáng mừng. Tuy nhiên, vẫn còn nhiều kẻ ăn phải bùa mê, thuốc lú đang lấp lửng, chần chừ, luyến tiếc, thậm chí vẫn coi những thứ bùa mê ấy của nhà cầm quyền bành trướng là bảo bối phải giữ gìn. Cũng chẳng lạ, hóa ra họ toàn là cảnh sát tư tưởng và vài kẻ ăn theo! Không rõ các đảng viên của Đảng CSVN để cho những kẻ lú lẫn như vậy lãnh đạo mình có cảm thấy xấu hổ hay không? Người tử tế chắc chắn phải xấu hổ. Những người còn lương tri trong hàng ngũ các đảng viên của Đảng CSVN, mà tôi tin còn khá đông, hãy đặt trái tim mình đúng chỗ và hãy lên tiếng, hành động, ngăn cản hoặc vô hiệu hóa ngay lập tức những kẻ như vậy đang lãnh đạo mình, nếu họ còn muốn có đóng góp tích cực nào đó cho đất nước và dân tộc. Khác đi, tiếp tục đặt trái tim nhầm chỗ, ù lì, vô cảm, cam chịu, không thức tỉnh, không xổ cái bù mê thuốc lú ấy ra khỏi mình, thì các vị cũng sẽ bị lịch sử vất vào sọt rác và bị ô danh với con cháu muôn đời. Đừng để điều đó xảy ra với các bạn.
Hãy để trái tim đúng chỗ, hãy thức tỉnh và đi cùng dân tộc. Chỉ có việc xây dựng nền dân chủ thực sự, từ bỏ chế độ độc tài toàn trị, xây dựng nền pháp trị hiện đại, tôn trọng các quyền con người, các quyền dân sự và chính trị của người dân mới là con đường tự cứu được các vị và là con đường cứu nước, cứu dân tộc, và cũng là con đường đưa đất nước tiến lên. Không liên minh để chống nước thứ ba, nhưng cần liên minh để bảo vệ đất nước.
Cơ hội ngàn năm có một để thoát Hán, để xây dựng tình hữu nghị đích thực, chứ không phải thứ hữu nghị “viển vông, lệ thuộc” với Trung Quốc (hay các quốc gia khác). Đừng bỏ phí cơ hội, hãy chung tay hành động cùng nhân dân.
(3): Hiệu Minh: Xứ Việt, sỹ diện và viển vông
Mới rồi nghe Thủ tướng Dũng nhắc đến quan hệ Việt Trung đại ý là mối quan hệ viển vông, tôi thấy sao mà ông dùng từ đắt thế. Rất có thể người Việt ta toàn đi mây về gió, từ tư duy phát triển, chiến lược quốc gia, từ cách tìm bạn, đồng minh, đến mua súng, máy bay SU, tầu ngầm kilo để bảo vệ đất nước, rồi nhìn chỗ nào cũng thấy kẻ thù như Đông Ki Sốt nhìn cối xay gió…nên mới khổ thế này.
Hôm qua, nhà có mấy ông khách tứ phương tới chơi. Chả hiểu rượu vào lời ra thế nào mà quay sang bàn về tính cách người Việt. Một ông hỏi, người Việt có tính cách gì rõ nhất? Trời, kể hết thế nào được: khôn vặt, láu cá, tâm lý đám đông, ưa nịnh… Nhưng mà bên Nga, Mỹ hay ở đảo Solomon hẻo lánh đều có tính cách đó, không riêng gì người Việt. Vậy, các anh nghĩ gì về tính sỹ diện. Uh, rất có thể.
Sỹ diện người Việt, kiên nhẫn người Mỹ
Anh kể một chuyện khá hài. Chả là anh xin cho ông bố vợ sang Mỹ chơi, làm cái thư mời gửi sứ quán Mỹ. Ông cụ ra Lãnh sự Mỹ để phỏng vấn, nộp 150$, đau hết cơ quan đoàn thể, họ hỏi mỗi một câu “Ai tài trợ cho cụ đi?”. “Con rể tôi, nó viết trong giấy ấy”. “Viết là một chuyện chứng minh là chuyện khác. Cảm ơn cụ, hẹn khi khác”. Của đau con xót, mất 3 triệu trong có 1 phút, cụ cáu quá “Này tôi nói cho anh biết nhé, cho thì cho không cho thì thôi, người Việt từng thắng Mỹ đó. Đừng có mà sỹ diện”. Ông con rể bên này nghe tin suýt ngất. Sỹ gì không sỹ, sỹ cái vụ thắng Mỹ mới khổ. Mình xin vào Mỹ mà cứ làm như bố người ta không bằng. Có khi anh phỏng vấn lại tin Mỹ thắng Việt Nam còn khổ hơn. Thằng con nhờ vả nghị sỹ nào đó can thiệp, cuối cùng cụ vẫn được sang chơi. Cho đi khắp nơi, cụ gật gù, nước địch thế mà cũng văn minh, đâu ra đấy. Nhưng mà thằng Mỹ mạnh thế này mà mình thắng mới tự hào. Cu con rể van như tế sao, thôi, bố nói tiếng Việt khe khẽ thôi nhé.
Nhớ lần cụ Lê Khả Phiêu đón Bill Clinton tại dinh Tổng Bí thư cách đây 14 năm (2000). Lẽ ra tiếp khách cựu thù thì nên quên quá khứ, hướng đến tương lai, cốt để hợp tác có lợi cho cả hai, chả hiểu nghĩ thế nào, cụ nói toẹt vào mặt Bill Clinton, Mỹ là đế quốc xâm lược.
“Căn nguyên cuộc kháng chiến chống xâm lược của chúng tôi là từ đâu? Sâu xa là từ khi chủ nghĩa đế quốc đi đánh chiếm thuộc địa. Nước Việt Nam có đem quân đi đánh Hoa Kỳ đâu mà Hoa Kỳ lại đem quân sang đánh Việt Nam?”. Rồi cụ Phiêu dạy Bill tiếp “…Hơn 30 năm chiến tranh, 19 năm bị cấm vận, gặp vô vàn khó khăn, thách thức, nhưng Chủ nghĩa Xã hội ở Việt Nam vẫn tồn tại, vẫn phát triển và nhất định sẽ phát triển. Tôi được mời đi thăm Pháp, Italia và Cộng đồng châu Âu, tôi cũng nói như vậy. Bà Bộ trưởng Ngoại giao Hoa Kỳ trong một lần gặp tôi có hỏi: Chủ nghĩa Xã hội có tồn tại được không? Tôi nói: Không những tồn tại mà Chủ nghĩa Xã hội sẽ tiếp tục phát triển thắng lợi. Về đối ngoại, Việt Nam chúng tôi muốn là bạn với tất cả các dân tộc, các quốc gia trên thế giới, cùng phấn đấu vì hòa bình, độc lập, hữu nghị và phát triển, hợp tác bình đẳng, cùng có lợi. Chúng tôi theo đuổi một đường lối đối ngoại độc lập, tự chủ, đa phương hóa, đa dạng hóa các mối quan hệ, chúng tôi không đóng cửa. Việc ký Hiệp định thương mại Việt Nam- Hoa Kỳ chính là cũng nằm trong đường lối đó. Việt Nam đã có quan hệ ngoại giao với gần 170 nước, quan hệ thương mại với hơn 150 nước, Đảng chúng tôi có quan hệ với hơn 180 đảng Cộng sản, cánh tả, đảng cầm quyền.
Dù sau này, Ngài bàn giao nhiệm vụ cho tổng thống mới thì tôi vẫn xin mời Ngài và gia đình sang thăm lại Việt Nam.
Chúc Ngài, Cụ bà, Phu nhân và cháu gái Chelsea dồi dào sức khỏe và hạnh phúc.”
Clinton nghe xong chẳng hiểu vui hay buồn. Nhưng ông vẫn giữ lời hứa, thăm Việt Nam vài lần sau khi về vườn, nàng Hillary quay lại Hà Nội trong vai Ngoại trưởng. Chả hiểu hai ông bà có thăm lại cụ Phiêu không.
Sau này là bao nhiêu chuyện nhân quyền, tự do dân chủ, TPP, hợp tác…dù bao khó khăn, quan hệ hai nước vẫn tốt dần lên. 16 ngàn sinh viên Việt Nam đang du học tại Mỹ đủ nói lên điều gì.
Bây giờ CNXH đang long đong lật đật giữa biển Đông với “hai dòng thác cách mạng Putin và Tập Cận Bình” nhằm bóp chết Việt Nam, 180 đảng CS kia đi đâu hết, người Mỹ lại chìa tay, có cần giúp không.
Lắp ghép các sự kiện, khâm phục thay sự kiên nhẫn của người Mỹ đối với tính sỹ của người Việt.
Viển vông …xứ Việt
Nghe chuyện anh bạn, cả bọn cười vui nhưng trong lòng buồn, nhất là trong bối cảnh Nga-Trung bắt tay, định "làm gỏi" Ukraine và Việt Nam, nhằm dạy cho Mỹ một bài học về ứng xử, đúng kiểu… cụ Lê Khả Phiêu.
Rồi anh hỏi, dân mình có viển vông không. Oh, đúng quá, Thủ tướng vừa nhắc đến quan hệ Việt Trung “Việt Nam luôn mong muốn có hòa bình, hữu nghị nhưng phải trên cơ sở bảo đảm độc lập, tự chủ, chủ quyền, sự toàn vẹn lãnh thổ, vùng biển, và nhất định không chấp nhận đánh đổi điều thiêng liêng này để nhận lấy một thứ hòa bình, hữu nghị viển vông, lệ thuộc nào đó”.
Từ xưa tới nay, tôi chẳng bao giờ đọc bài của Thủ tướng từ đầu đến cuối. Lần này cũng thế, nhưng tôi thích chữ “viển vông”, mà ông dùng rất chuẩn.
Hữu nghị viển vông, đại cục viển vông, 16 chữ vàng, 4 tốt viển vông, ngay cả CNXH cũng viển vông nên TBT mới thở dài “100 năm nữa chưa chắc đã thành công”. Thế mà từ ông cao nhất đến cụ kéo xích lô tin sái cổ. Viển vông từ đó mà ra. Dân góp ý, các bố mang gông tới liền.
Trí thức du học Liên Xô tin Nga, vũ khí Nga, tư tưởng Nga, sức mạnh Nga bảo vệ Việt Nam, một niềm tin viển vông, dù thời đi học chỉ ăn cá hộp tanh lòm với mì sợi, bánh mỳ đen phết bơ.
Đó là một tính cách đặc trưng của người Việt, không thực tế, sống trong hão huyền, tin người, thành ra cái “viển vông” 16 chữ vàng, 4 tốt, văn hóa Nga vĩ đại, vũ khí nhất thế giới…làm hại cả đất nước.
Thế hệ U50-90 thích Đông Ki Sốt (Don Quixote de la Mancha – Đôn Ki-hô-tê xứ Man-cha) “Chiến với cối xay gió”. Đây là nhân vật ham mê phiêu lưu, muốn trở thành hiệp sĩ trừ gian diệt bạo, cứu người lương thiện. Y rất dũng cảm “quyết quét sạch sự xấu xa khỏi mặt đất, dũng cảm tấn công địch, quyết thắng kẻ thù, không rên rỉ, dù ruột có lòi ra ngoài”.
Chỉ có điều, kẻ thù của Đông Ki Sốt là cối xay gió, vì thế nhân vật này trở thành viển vông nhất trong sách vớ. Nghe các bạn bàn về thời thế, tôi cứ nghĩ thầm, hay là do trẻ xứ mình đọc Đông Ki Sốt quá nhiều nên bị nhiễm tính sỹ diện, thích chuyện mây gió.
Bao giờ từ dân tới quan, sống và tư duy thực tế một chút, mới mong nước Việt mạnh lên. (HM. 24-5-2014)
Mới rồi nghe Thủ tướng Dũng nhắc đến quan hệ Việt Trung đại ý là mối quan hệ viển vông, tôi thấy sao mà ông dùng từ đắt thế. Rất có thể người Việt ta toàn đi mây về gió, từ tư duy phát triển, chiến lược quốc gia, từ cách tìm bạn, đồng minh, đến mua súng, máy bay SU, tầu ngầm kilo để bảo vệ đất nước, rồi nhìn chỗ nào cũng thấy kẻ thù như Đông Ki Sốt nhìn cối xay gió…nên mới khổ thế này.
Hôm qua, nhà có mấy ông khách tứ phương tới chơi. Chả hiểu rượu vào lời ra thế nào mà quay sang bàn về tính cách người Việt. Một ông hỏi, người Việt có tính cách gì rõ nhất? Trời, kể hết thế nào được: khôn vặt, láu cá, tâm lý đám đông, ưa nịnh… Nhưng mà bên Nga, Mỹ hay ở đảo Solomon hẻo lánh đều có tính cách đó, không riêng gì người Việt. Vậy, các anh nghĩ gì về tính sỹ diện. Uh, rất có thể.
Sỹ diện người Việt, kiên nhẫn người Mỹ
Anh kể một chuyện khá hài. Chả là anh xin cho ông bố vợ sang Mỹ chơi, làm cái thư mời gửi sứ quán Mỹ. Ông cụ ra Lãnh sự Mỹ để phỏng vấn, nộp 150$, đau hết cơ quan đoàn thể, họ hỏi mỗi một câu “Ai tài trợ cho cụ đi?”. “Con rể tôi, nó viết trong giấy ấy”. “Viết là một chuyện chứng minh là chuyện khác. Cảm ơn cụ, hẹn khi khác”. Của đau con xót, mất 3 triệu trong có 1 phút, cụ cáu quá “Này tôi nói cho anh biết nhé, cho thì cho không cho thì thôi, người Việt từng thắng Mỹ đó. Đừng có mà sỹ diện”. Ông con rể bên này nghe tin suýt ngất. Sỹ gì không sỹ, sỹ cái vụ thắng Mỹ mới khổ. Mình xin vào Mỹ mà cứ làm như bố người ta không bằng. Có khi anh phỏng vấn lại tin Mỹ thắng Việt Nam còn khổ hơn. Thằng con nhờ vả nghị sỹ nào đó can thiệp, cuối cùng cụ vẫn được sang chơi. Cho đi khắp nơi, cụ gật gù, nước địch thế mà cũng văn minh, đâu ra đấy. Nhưng mà thằng Mỹ mạnh thế này mà mình thắng mới tự hào. Cu con rể van như tế sao, thôi, bố nói tiếng Việt khe khẽ thôi nhé.
Nhớ lần cụ Lê Khả Phiêu đón Bill Clinton tại dinh Tổng Bí thư cách đây 14 năm (2000). Lẽ ra tiếp khách cựu thù thì nên quên quá khứ, hướng đến tương lai, cốt để hợp tác có lợi cho cả hai, chả hiểu nghĩ thế nào, cụ nói toẹt vào mặt Bill Clinton, Mỹ là đế quốc xâm lược.
“Căn nguyên cuộc kháng chiến chống xâm lược của chúng tôi là từ đâu? Sâu xa là từ khi chủ nghĩa đế quốc đi đánh chiếm thuộc địa. Nước Việt Nam có đem quân đi đánh Hoa Kỳ đâu mà Hoa Kỳ lại đem quân sang đánh Việt Nam?”. Rồi cụ Phiêu dạy Bill tiếp “…Hơn 30 năm chiến tranh, 19 năm bị cấm vận, gặp vô vàn khó khăn, thách thức, nhưng Chủ nghĩa Xã hội ở Việt Nam vẫn tồn tại, vẫn phát triển và nhất định sẽ phát triển. Tôi được mời đi thăm Pháp, Italia và Cộng đồng châu Âu, tôi cũng nói như vậy. Bà Bộ trưởng Ngoại giao Hoa Kỳ trong một lần gặp tôi có hỏi: Chủ nghĩa Xã hội có tồn tại được không? Tôi nói: Không những tồn tại mà Chủ nghĩa Xã hội sẽ tiếp tục phát triển thắng lợi. Về đối ngoại, Việt Nam chúng tôi muốn là bạn với tất cả các dân tộc, các quốc gia trên thế giới, cùng phấn đấu vì hòa bình, độc lập, hữu nghị và phát triển, hợp tác bình đẳng, cùng có lợi. Chúng tôi theo đuổi một đường lối đối ngoại độc lập, tự chủ, đa phương hóa, đa dạng hóa các mối quan hệ, chúng tôi không đóng cửa. Việc ký Hiệp định thương mại Việt Nam- Hoa Kỳ chính là cũng nằm trong đường lối đó. Việt Nam đã có quan hệ ngoại giao với gần 170 nước, quan hệ thương mại với hơn 150 nước, Đảng chúng tôi có quan hệ với hơn 180 đảng Cộng sản, cánh tả, đảng cầm quyền.
Dù sau này, Ngài bàn giao nhiệm vụ cho tổng thống mới thì tôi vẫn xin mời Ngài và gia đình sang thăm lại Việt Nam.
Chúc Ngài, Cụ bà, Phu nhân và cháu gái Chelsea dồi dào sức khỏe và hạnh phúc.”
Clinton nghe xong chẳng hiểu vui hay buồn. Nhưng ông vẫn giữ lời hứa, thăm Việt Nam vài lần sau khi về vườn, nàng Hillary quay lại Hà Nội trong vai Ngoại trưởng. Chả hiểu hai ông bà có thăm lại cụ Phiêu không.
Sau này là bao nhiêu chuyện nhân quyền, tự do dân chủ, TPP, hợp tác…dù bao khó khăn, quan hệ hai nước vẫn tốt dần lên. 16 ngàn sinh viên Việt Nam đang du học tại Mỹ đủ nói lên điều gì.
Bây giờ CNXH đang long đong lật đật giữa biển Đông với “hai dòng thác cách mạng Putin và Tập Cận Bình” nhằm bóp chết Việt Nam, 180 đảng CS kia đi đâu hết, người Mỹ lại chìa tay, có cần giúp không.
Lắp ghép các sự kiện, khâm phục thay sự kiên nhẫn của người Mỹ đối với tính sỹ của người Việt.
Viển vông …xứ Việt
Nghe chuyện anh bạn, cả bọn cười vui nhưng trong lòng buồn, nhất là trong bối cảnh Nga-Trung bắt tay, định "làm gỏi" Ukraine và Việt Nam, nhằm dạy cho Mỹ một bài học về ứng xử, đúng kiểu… cụ Lê Khả Phiêu.
Rồi anh hỏi, dân mình có viển vông không. Oh, đúng quá, Thủ tướng vừa nhắc đến quan hệ Việt Trung “Việt Nam luôn mong muốn có hòa bình, hữu nghị nhưng phải trên cơ sở bảo đảm độc lập, tự chủ, chủ quyền, sự toàn vẹn lãnh thổ, vùng biển, và nhất định không chấp nhận đánh đổi điều thiêng liêng này để nhận lấy một thứ hòa bình, hữu nghị viển vông, lệ thuộc nào đó”.
Từ xưa tới nay, tôi chẳng bao giờ đọc bài của Thủ tướng từ đầu đến cuối. Lần này cũng thế, nhưng tôi thích chữ “viển vông”, mà ông dùng rất chuẩn.
Hữu nghị viển vông, đại cục viển vông, 16 chữ vàng, 4 tốt viển vông, ngay cả CNXH cũng viển vông nên TBT mới thở dài “100 năm nữa chưa chắc đã thành công”. Thế mà từ ông cao nhất đến cụ kéo xích lô tin sái cổ. Viển vông từ đó mà ra. Dân góp ý, các bố mang gông tới liền.
Trí thức du học Liên Xô tin Nga, vũ khí Nga, tư tưởng Nga, sức mạnh Nga bảo vệ Việt Nam, một niềm tin viển vông, dù thời đi học chỉ ăn cá hộp tanh lòm với mì sợi, bánh mỳ đen phết bơ.
Đó là một tính cách đặc trưng của người Việt, không thực tế, sống trong hão huyền, tin người, thành ra cái “viển vông” 16 chữ vàng, 4 tốt, văn hóa Nga vĩ đại, vũ khí nhất thế giới…làm hại cả đất nước.
Thế hệ U50-90 thích Đông Ki Sốt (Don Quixote de la Mancha – Đôn Ki-hô-tê xứ Man-cha) “Chiến với cối xay gió”. Đây là nhân vật ham mê phiêu lưu, muốn trở thành hiệp sĩ trừ gian diệt bạo, cứu người lương thiện. Y rất dũng cảm “quyết quét sạch sự xấu xa khỏi mặt đất, dũng cảm tấn công địch, quyết thắng kẻ thù, không rên rỉ, dù ruột có lòi ra ngoài”.
Chỉ có điều, kẻ thù của Đông Ki Sốt là cối xay gió, vì thế nhân vật này trở thành viển vông nhất trong sách vớ. Nghe các bạn bàn về thời thế, tôi cứ nghĩ thầm, hay là do trẻ xứ mình đọc Đông Ki Sốt quá nhiều nên bị nhiễm tính sỹ diện, thích chuyện mây gió.
Bao giờ từ dân tới quan, sống và tư duy thực tế một chút, mới mong nước Việt mạnh lên. (HM. 24-5-2014)
(4) Ts Đặng Huy Văn: Thông điệp gửi "AQ"
của lương dân nước Việt
Chẳng ai ngạc nhiên khi hai vị nguyên thủ quốc gia có vấn đề của thế giới đã vội vã gặp nhau tại Thượng Hải hôm 20/5/2014.
Một vị là nguyên thủ nước Nga vừa có thành tích xuất sắc cắn xé được một quốc gia láng giềng Ukraina của mình, còn vị kia là nguyên thủ Trung Quốc đang triệt để lợi dụng tình hình Ukraina để kéo giàn khoan nước sâu HD 981 vào khoan thăm dò dầu ngay trên thềm lục địa của nước láng giềng Việt Nam. Đúng là “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”! Và kết quả của cuộc hội đàm giữa hai ông có thể có những điều không được tuyên bố công khai nhưng ai cũng rõ là hai vị nguyên thủ quốc gia đó đang quyết tâm bành trướng xâm phạm chủ quyền lãnh thổ các nước láng giềng của mình bất chấp cả luật pháp và công ước quốc tế!
Nghĩ đến những tên vừa được phất lên nhờ “cuộc cách mạng của giai cấp vô sản” từ khố rách áo ôm lên làm nguyên thủ quốc gia này, tôi bỗng nhớ đến kiệt tác “AQ CHÍNH CHUYỆN” của đại văn hào Lỗ Tấn, viết vào nửa đầu của Thế Kỷ 20. Và thật kỳ diệu là tôi đã được gặp lại các nhân vật AQ, Cu D, thằng Tây Giả của Lỗ Tiên Sinh ở thời hiện đại.
Thằng Tây Giả từ nước Nga, mà tổ tiên của nó là Nga Hoàng ngày xưa đã từng chiếm của Trung Hoa thời Mãn Thanh một vùng lãnh thổ rộng gấp 5 lần diện tích đất liền nước Việt Nam ngày nay, 1.6 triệu km2 mà hiện giờ bố con nhà AQ muốn đòi nhưng sức còn yếu nên chưa đòi được. AQ hận cụ cố thằng Tây Giả lắm, nhưng đã quen với tâm lý “thắng lợi tinh thần” nên nhân lúc thế giới đang bận tâm về tình hình Nga xâm lấn Ukraina, AQ liền tranh thủ sang xâm lấn thềm lục địa của Cu D Việt Nam. Cu D vốn “hèn với giăc, ác với dân”, nay thấy AQ lại bắt tay ngay với thằng Tây Giả, một người bạn chiến lược mà Cu D từng hy vọng nhờ nó giúp giữ Biển Đông trước sự xâm lăng của giặc Tàu, nên Cu D đau đớn tiu nghỉu đang sợ bị dân nước Nam tẩy chay. Ôi! Nhìn Cu D mặt đực ra trước bàn dân thiên hạ mà thật đáng thương!
Tôi xin khuyên Cu D hãy thay đổi lại cách cư xử! Hãy “hiền với dân, ác với giặc” để tập hợp toàn dân lại mở Hội Nghị Diên Hồng tìm cách đánh đuổi giặc Tàu xâm lược, thì may ra ngày Cu D qua đời còn có đất chôn, còn người hương khói. Tại sao Cu D các người không học tập vị tổng thống Thein Sein của nước Myanmar để làm nên một Mùa Xuân Miến Điện tại Việt Nam?
Và ta cũng xin có vài lời với chú AQ Tập Cận Bình. Chú mới hồi phục nền kinh tế cho Trung Quốc sau một thời AQ Mao tàn phá. Chú nên tập trung sức lực phát triển kinh tế và quốc phòng hơn nữa để chóng đủ sức đòi lại vùng lãnh thổ rộng lớn mà ngày xưa cụ cố thằng Tây Giả Putin đã chiếm. Cái đó mới đáng bỏ công đòi chứ lấn chiếm vài hòn đảo ở Biển Đông của Cu D thì có khác gì ăn cắp vặt, làm sao mà giàu được? Mà chú đã quên truyền thống chống ngoại xâm Phương Bắc của dân tộc ViệtNam rồi sao? Coi khéo không lấn được biển Việt Nam mà lại còn bị tiền mất tật mang đó nghe! Tham thì thâm mà chú!
THÔNG ĐIỆP GỬI “AQ” CỦA LƯƠNG DÂN NƯỚC VIỆT
(Gửi TBT Đảng CS Trung Quốc Tập Cận Bình)
Xưa Nga Hoàng xâm lấn của Trung Hoa
Vùng lãnh thổ rộng bằng năm nước Việt
AQ Mao lẽ nào ngươi không biết
Để đi đòi mà sang chiếm Hoàng Sa?
Ngươi ký gì với thằng Tây Giả người Nga?
Trong cuộc gặp giữa hai nhà lãnh đạo
Khi ngươi đang lấn Biển Đông thô bạo
Còn Putin vừa cắn xé Ukraina!
Phải chi ngươi sợ thằng Tây Giả từ Nga?
Nên gặp Putin không dám đòi lãnh thổ
Chỉ giở trò dọa Cu D bé nhỏ
Mà một thời đã gắn bó cùng ngươi
Có lẽ bởi Cu D có tật “hèn với giặc”
“Ác với dân” thích sống kiếp đười ươi
Khi gặp ngươi thì khom lưng uốn gối
Như D “cha” chịu nhẫn nhục suốt đời!
Tại sao ngươi đưa giàn khoan 981?
Thăm dầu trên thềm lục địa Việt Nam
Đâu còn thời của AQ Mao bạo ngược
Ép D “cha” dâng biển đảo Trường-Hoàng!
Giờ năm Châu đã rầm rập xuống đường
Chống Tây Giả và AQ xâm lược
AQ ơi hãy về đền Thổ Cốc
Ngủ một đêm để ghìm lại lòng tham!
Hải phận Tàu truyền lại tự ngàn năm
Chưa bao giờ vượt Hải Nam biển đảo
Tại bảo tàng bản đồ còn nguyên dấu
Sao ngươi khùng đòi biển đảo Việt Nam?
Ngày Hoàng Sa bị quân Tàu đô hộ
Ngươi biết rồi vì đã quá đôi mươi
VNCH vì Hoàng Sa máu đổ
Mà Cu D không phản đối một lời!
Ngươi nghe chăng các tiếng thét vang trời
“Đã đảo quân cộng sản Tàu xâm lược!”
Cùng “Đã đảo lũ Việt gian bán nước!”
Của dân Nam cuồng nộ phẫn căm ngươi
Lỗ Tiên Sinh từng cảnh báo trước rồi
Theo Tây Giả hung hăng làm “cách mạng”
Gom khố rách áo ôm thành lập đảng
Thì sẽ thành lũ giết chóc mà thôi!
Ngươi không tin sang Xô Viết mà coi
Chính chúng đã thờ Nga Hoàng trở lại
Gặp Tây Giả ngươi căm thù mới phải
Bởi tổ tiên Tây Giả cướp đất ngươi!
Rút giàn khoan ra khỏi biển nước người!
Đừng chần chừ mà Cu D sợ hãi
Bởi nó biết dân Việt đang kết lại
Dưới ngọn cờ chống bè đảng đười ươi!
Kia hồn thiêng Ngô Vương thét vang trời
Hồn Hưng Đạo tuốt gươm vàng cứu nước
Hồn Quang Trung…cưỡi voi gầm dấn bước
Triệu Thị Trinh chém giặc giữa trùng khơi!
Hỡi Việt Nam vùng lên cứu đất trời!
Bắt Cu D đầu hàng ngay dân Việt
Con cháu ta ngày hôm nay thà chết
Quyết không nhường một tấc đảo biển khơi!
Còn AQ gặp Tây Giả mà đòi
Phần lãnh thổ xưa Nga Hoàng đã chiếm
Và xéo ngay khỏi biển Đông vĩnh viễn
Kẻo dân Nam dìm chết bố con ngươi!
Nay chúng con thề quyết giữ biển trời!
Của ông cha từ ngàn đời truyền nối
Thề quét sạch lũ Cu D gian dối!
Để Trường-Hoàng về với Mẹ
Việt Nam ơi!. (DangHuyVan Blog - Hà Nội, 23/5/2014).
Chẳng ai ngạc nhiên khi hai vị nguyên thủ quốc gia có vấn đề của thế giới đã vội vã gặp nhau tại Thượng Hải hôm 20/5/2014.
Một vị là nguyên thủ nước Nga vừa có thành tích xuất sắc cắn xé được một quốc gia láng giềng Ukraina của mình, còn vị kia là nguyên thủ Trung Quốc đang triệt để lợi dụng tình hình Ukraina để kéo giàn khoan nước sâu HD 981 vào khoan thăm dò dầu ngay trên thềm lục địa của nước láng giềng Việt Nam. Đúng là “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”! Và kết quả của cuộc hội đàm giữa hai ông có thể có những điều không được tuyên bố công khai nhưng ai cũng rõ là hai vị nguyên thủ quốc gia đó đang quyết tâm bành trướng xâm phạm chủ quyền lãnh thổ các nước láng giềng của mình bất chấp cả luật pháp và công ước quốc tế!
Nghĩ đến những tên vừa được phất lên nhờ “cuộc cách mạng của giai cấp vô sản” từ khố rách áo ôm lên làm nguyên thủ quốc gia này, tôi bỗng nhớ đến kiệt tác “AQ CHÍNH CHUYỆN” của đại văn hào Lỗ Tấn, viết vào nửa đầu của Thế Kỷ 20. Và thật kỳ diệu là tôi đã được gặp lại các nhân vật AQ, Cu D, thằng Tây Giả của Lỗ Tiên Sinh ở thời hiện đại.
Thằng Tây Giả từ nước Nga, mà tổ tiên của nó là Nga Hoàng ngày xưa đã từng chiếm của Trung Hoa thời Mãn Thanh một vùng lãnh thổ rộng gấp 5 lần diện tích đất liền nước Việt Nam ngày nay, 1.6 triệu km2 mà hiện giờ bố con nhà AQ muốn đòi nhưng sức còn yếu nên chưa đòi được. AQ hận cụ cố thằng Tây Giả lắm, nhưng đã quen với tâm lý “thắng lợi tinh thần” nên nhân lúc thế giới đang bận tâm về tình hình Nga xâm lấn Ukraina, AQ liền tranh thủ sang xâm lấn thềm lục địa của Cu D Việt Nam. Cu D vốn “hèn với giăc, ác với dân”, nay thấy AQ lại bắt tay ngay với thằng Tây Giả, một người bạn chiến lược mà Cu D từng hy vọng nhờ nó giúp giữ Biển Đông trước sự xâm lăng của giặc Tàu, nên Cu D đau đớn tiu nghỉu đang sợ bị dân nước Nam tẩy chay. Ôi! Nhìn Cu D mặt đực ra trước bàn dân thiên hạ mà thật đáng thương!
Tôi xin khuyên Cu D hãy thay đổi lại cách cư xử! Hãy “hiền với dân, ác với giặc” để tập hợp toàn dân lại mở Hội Nghị Diên Hồng tìm cách đánh đuổi giặc Tàu xâm lược, thì may ra ngày Cu D qua đời còn có đất chôn, còn người hương khói. Tại sao Cu D các người không học tập vị tổng thống Thein Sein của nước Myanmar để làm nên một Mùa Xuân Miến Điện tại Việt Nam?
Và ta cũng xin có vài lời với chú AQ Tập Cận Bình. Chú mới hồi phục nền kinh tế cho Trung Quốc sau một thời AQ Mao tàn phá. Chú nên tập trung sức lực phát triển kinh tế và quốc phòng hơn nữa để chóng đủ sức đòi lại vùng lãnh thổ rộng lớn mà ngày xưa cụ cố thằng Tây Giả Putin đã chiếm. Cái đó mới đáng bỏ công đòi chứ lấn chiếm vài hòn đảo ở Biển Đông của Cu D thì có khác gì ăn cắp vặt, làm sao mà giàu được? Mà chú đã quên truyền thống chống ngoại xâm Phương Bắc của dân tộc ViệtNam rồi sao? Coi khéo không lấn được biển Việt Nam mà lại còn bị tiền mất tật mang đó nghe! Tham thì thâm mà chú!
THÔNG ĐIỆP GỬI “AQ” CỦA LƯƠNG DÂN NƯỚC VIỆT
(Gửi TBT Đảng CS Trung Quốc Tập Cận Bình)
Xưa Nga Hoàng xâm lấn của Trung Hoa
Vùng lãnh thổ rộng bằng năm nước Việt
AQ Mao lẽ nào ngươi không biết
Để đi đòi mà sang chiếm Hoàng Sa?
Ngươi ký gì với thằng Tây Giả người Nga?
Trong cuộc gặp giữa hai nhà lãnh đạo
Khi ngươi đang lấn Biển Đông thô bạo
Còn Putin vừa cắn xé Ukraina!
Phải chi ngươi sợ thằng Tây Giả từ Nga?
Nên gặp Putin không dám đòi lãnh thổ
Chỉ giở trò dọa Cu D bé nhỏ
Mà một thời đã gắn bó cùng ngươi
Có lẽ bởi Cu D có tật “hèn với giặc”
“Ác với dân” thích sống kiếp đười ươi
Khi gặp ngươi thì khom lưng uốn gối
Như D “cha” chịu nhẫn nhục suốt đời!
Tại sao ngươi đưa giàn khoan 981?
Thăm dầu trên thềm lục địa Việt Nam
Đâu còn thời của AQ Mao bạo ngược
Ép D “cha” dâng biển đảo Trường-Hoàng!
Giờ năm Châu đã rầm rập xuống đường
Chống Tây Giả và AQ xâm lược
AQ ơi hãy về đền Thổ Cốc
Ngủ một đêm để ghìm lại lòng tham!
Hải phận Tàu truyền lại tự ngàn năm
Chưa bao giờ vượt Hải Nam biển đảo
Tại bảo tàng bản đồ còn nguyên dấu
Sao ngươi khùng đòi biển đảo Việt Nam?
Ngày Hoàng Sa bị quân Tàu đô hộ
Ngươi biết rồi vì đã quá đôi mươi
VNCH vì Hoàng Sa máu đổ
Mà Cu D không phản đối một lời!
Ngươi nghe chăng các tiếng thét vang trời
“Đã đảo quân cộng sản Tàu xâm lược!”
Cùng “Đã đảo lũ Việt gian bán nước!”
Của dân Nam cuồng nộ phẫn căm ngươi
Lỗ Tiên Sinh từng cảnh báo trước rồi
Theo Tây Giả hung hăng làm “cách mạng”
Gom khố rách áo ôm thành lập đảng
Thì sẽ thành lũ giết chóc mà thôi!
Ngươi không tin sang Xô Viết mà coi
Chính chúng đã thờ Nga Hoàng trở lại
Gặp Tây Giả ngươi căm thù mới phải
Bởi tổ tiên Tây Giả cướp đất ngươi!
Rút giàn khoan ra khỏi biển nước người!
Đừng chần chừ mà Cu D sợ hãi
Bởi nó biết dân Việt đang kết lại
Dưới ngọn cờ chống bè đảng đười ươi!
Kia hồn thiêng Ngô Vương thét vang trời
Hồn Hưng Đạo tuốt gươm vàng cứu nước
Hồn Quang Trung…cưỡi voi gầm dấn bước
Triệu Thị Trinh chém giặc giữa trùng khơi!
Hỡi Việt Nam vùng lên cứu đất trời!
Bắt Cu D đầu hàng ngay dân Việt
Con cháu ta ngày hôm nay thà chết
Quyết không nhường một tấc đảo biển khơi!
Còn AQ gặp Tây Giả mà đòi
Phần lãnh thổ xưa Nga Hoàng đã chiếm
Và xéo ngay khỏi biển Đông vĩnh viễn
Kẻo dân Nam dìm chết bố con ngươi!
Nay chúng con thề quyết giữ biển trời!
Của ông cha từ ngàn đời truyền nối
Thề quét sạch lũ Cu D gian dối!
Để Trường-Hoàng về với Mẹ
Việt Nam ơi!. (DangHuyVan Blog - Hà Nội, 23/5/2014).
(5) Luân Hoán: Sầu chung
nằm xụi trên bậc cầu thang
đầu gối chưa lỏng lòng hoang mang buồn
tai vang tin xấu quê hương
sân si đã bỏ bất thường trở lui
mang theo nghìn cân ngậm ngùi
chán ngán nghẹn cổ đành lười bước chân
mắt treo trần nhà trân trân
màu sơn ấm áp mến thân chợt nhòa
quê nhà trong tiếng thở ra
hương hồn đất nước chan hòa chung quanh
sầu riêng chút ít đã lành
sầu chung ầm ĩ hoành hành tim gan
giận mình sức yếu tuổi tàn
thu tay vô thức đấm sàn nhà, đau
cầu thang vẫn đỡ cái đầu
nằm nghe tâm đụng nỗi sầu quê hương
nằm xụi trên bậc cầu thang
đầu gối chưa lỏng lòng hoang mang buồn
tai vang tin xấu quê hương
sân si đã bỏ bất thường trở lui
mang theo nghìn cân ngậm ngùi
chán ngán nghẹn cổ đành lười bước chân
mắt treo trần nhà trân trân
màu sơn ấm áp mến thân chợt nhòa
quê nhà trong tiếng thở ra
hương hồn đất nước chan hòa chung quanh
sầu riêng chút ít đã lành
sầu chung ầm ĩ hoành hành tim gan
giận mình sức yếu tuổi tàn
thu tay vô thức đấm sàn nhà, đau
cầu thang vẫn đỡ cái đầu
nằm nghe tâm đụng nỗi sầu quê hương
(6) Nguyễn Phương Uyên: Đất nước
Đất nước không chiến
tranh
Cớ chi đau thắt ruột?
Sự tự hào ngộ nhận
Một chế độ bi hài sau chiến tranh.
Bọn gian manh cơ hội
Đào bới bóc lột dân lành
Núp dưới cái bóng của Bác và cờ Đảng,
Chúng âm thầm bán từng mảnh đất quê hương.
Tổ quốc thân yêu ơi !
Đồng bào thân yêu ơi ! Thương quá đi thôi
Vết xẹo hằn sâu nơi trái tim
Khi chiến tranh đi qua để lại những đống mồ hùng vĩ.
Người phơi thây, mắt trừng trừng
Hình hài đất nước ta ai đã cố công gìn giữ
Giờ móp méo về tay giặc
Ôi sự hy sinh bất công !
Xứ sở Linh Thiêng có còn không,
Phật khóc, Thánh rơi lệ
Đức tin lưu lạc, công lý chìm đáy biển,
Sự hôn mê tràn ngập.
Ôi đồng bào Việt quốc !
Chúng ta là ai ?
Đừng đứng dửng dưng trước vận mệnh đất nước
Đấu tranh để tìm niềm tự hào thật sự.
Đổi mới sự tự do,
Đấu tranh dành lại đất và nước của dân
Hỡi tất cả những ai là Đồng bào Việt quốc
Hãy chung tay gìn giữ gốc rễ cho con cháu ngày sau.
Cớ chi đau thắt ruột?
Sự tự hào ngộ nhận
Một chế độ bi hài sau chiến tranh.
Bọn gian manh cơ hội
Đào bới bóc lột dân lành
Núp dưới cái bóng của Bác và cờ Đảng,
Chúng âm thầm bán từng mảnh đất quê hương.
Tổ quốc thân yêu ơi !
Đồng bào thân yêu ơi ! Thương quá đi thôi
Vết xẹo hằn sâu nơi trái tim
Khi chiến tranh đi qua để lại những đống mồ hùng vĩ.
Người phơi thây, mắt trừng trừng
Hình hài đất nước ta ai đã cố công gìn giữ
Giờ móp méo về tay giặc
Ôi sự hy sinh bất công !
Xứ sở Linh Thiêng có còn không,
Phật khóc, Thánh rơi lệ
Đức tin lưu lạc, công lý chìm đáy biển,
Sự hôn mê tràn ngập.
Ôi đồng bào Việt quốc !
Chúng ta là ai ?
Đừng đứng dửng dưng trước vận mệnh đất nước
Đấu tranh để tìm niềm tự hào thật sự.
Đổi mới sự tự do,
Đấu tranh dành lại đất và nước của dân
Hỡi tất cả những ai là Đồng bào Việt quốc
Hãy chung tay gìn giữ gốc rễ cho con cháu ngày sau.
(7) Kha Tiệm Ly: Đối diện quân thù phú
Bắc biên địa, hận cũ chẳng nguôi ngoai
Đông lãnh hải, lại giở trò lếu láo.
Kéo dàn khoan ỷ thế nghênh ngang,
Bày thế trận vẫn thói quen hung bạo!
Than ôi!
Đau lòng biết mấy, giặc nuốt rồi mấy dặm Nam Quan,
Ôm hận bao năm, thù chiếm trọn Hoàng Sa hải đảo!
Ngông cuồng vẽ đường chín khúc, không kiêng công ước rạch ròi,
Nghênh ngang kéo cả dàn khoan, để lộ mặt mày ngổ ngáo.
Ỷ mạnh kéo tàu to tàu nhỏ, hiếp ngư thuyền không súng không gươm ,
Thẳng tay dùng cây ngắn cây dài, nện ngư dân chẳng giày chẳng áo!
Thảm sát Đồng Chúc, phụ nữ mang thai mà chúng giết như giết lợn giết bò,
Đánh chiếm Gạc Ma, chiến sĩ tay không mà chúng bắn như bắn cò bắn sáo!
Niềm uất hận chất kín gầm trời,
Biển tang thương đỏ tươi màu máu!
Cho vợ khóc chồng lệ xót lâm li,
Để mẹ nhớ con canh dài áo não!
Câu “Bốn tốt” đã thành lời lẽ yêu ma,
“Mười sáu chữ vàng” nay lòi tim gan chồn cáo!
Thế mới hay,
Vì mộng bành trướng mà mắt cú láo liên,
Bởi thói bá quyền nên lòng lang trơ tráo.
“Không có đối thủ nào trọn kiếp thù hằn,
Chẳng có hữu bằng nào trăm năm vĩnh hảo”
Mất lòng dân, thì dù tấc đất khó gìn,
Được lòng dân, sợ chi quân thù trở giáo!
Từ xưa:
“Hiền tài là nguyên khí quốc gia”
“Giang sơn mất thì nhà tan cửa nát”
Cho nên:
Chớ xui hào kiệt lên rừng đốt củi làm than,
Đừng đẩy sĩ phu ra đường bán rong hát dạo!
Nếu lúc bình thời mãi dùng củi mục làm quan,
Thì cơn quốc loạn lấy ai bảo toàn cương thổ?
Lũ vô tài vô đức, chỉ biến nhân dân thành chó thành dê,
Người đại trí đại nhân mới giúp giang sơn hóa rồng hóa hổ.
Hỡi quân thù!
Mi xua tàu chiến, chồn ló mặt chồn,
Mi kéo dàn khoan, cáo lòi đuôi cáo!
Miệng lằn lưỡi mối khác gì trôn đĩ thối tha,
Khẩu Phât tâm xà nên ló mặt mo vênh váo!
Dân ta lòng gang dạ sắt, chớ bày trò nhát khỉ rung cây,
Bọn mi mắt chột mắt mù, chớ lấy tơ trói hùm trói báo!
Giang sơn li loạn, trăm sông ta liền hóa Như Nguyệt, Bạch Đằng,
Tổ quốc lâm nguy, triệu dân ta đều trở thành Ngô Quyền, Hưng Đạo.
Trải bao binh lửa, Cửu Long Giang luôn chín khúc hào hùng,
Qua bấy phong ba, Hoàng Liên Sơn vẫn nghìn mây vời vợi.
Thử lửa đi! Chiến sĩ ta đạn đã lên nòng,
Xung phong đi! Nhân dân ta gươm chờ tuốt vỏ!
Thắng trăm trận cũ, Đại Cồ giữ nước nghìn năm,
Thắng một trận nầy, Việt Nam lưu danh vạn thuờ.
Anh em ơi!
Giặc đã đến rồi!
Giặc đã đến rồi!
Ta nhân nhượng cũng có mức có chừng
Chúng hung hăng ngày tự tung tự tác.
Thương giống nòi, chân mạnh bước hiên ngang,
Vì tổ quốc, máu sôi lòng bất khuất.
“Đánh cho để răng đen,
Đánh cho luôn dài tóc”.
Đống Đa gươm khua chan chát, máu thù dơ bước chân voi,
Đằng Giang sóng cuộn ầm ầm, xác giặc còn tanh mũi cọc.
Diên Hồng vang rền “Sát Thát”, quyết bảo toàn hải phận, biên cương,
Như Nguyệt sang sảng lời thơ, không để mất ngọn rau, tấc đất.
Lao thân đạn lửa, mới biết ai dũng ai hèn,
Đối diện quân thù, mới rõ ai vinh ai nhục!
Dù máu đỏ loang lòng biển, quyết bảo toàn hạt cát quê hương,
Dù xương trắng chất đầu non, không để mất bờ cây tổ quốc.
Hỡi anh em!
Vung tay lên, trăm triệu chung lòng!
Trước giặc thù, một còn một mất!
Bắc biên địa, hận cũ chẳng nguôi ngoai
Đông lãnh hải, lại giở trò lếu láo.
Kéo dàn khoan ỷ thế nghênh ngang,
Bày thế trận vẫn thói quen hung bạo!
Than ôi!
Đau lòng biết mấy, giặc nuốt rồi mấy dặm Nam Quan,
Ôm hận bao năm, thù chiếm trọn Hoàng Sa hải đảo!
Ngông cuồng vẽ đường chín khúc, không kiêng công ước rạch ròi,
Nghênh ngang kéo cả dàn khoan, để lộ mặt mày ngổ ngáo.
Ỷ mạnh kéo tàu to tàu nhỏ, hiếp ngư thuyền không súng không gươm ,
Thẳng tay dùng cây ngắn cây dài, nện ngư dân chẳng giày chẳng áo!
Thảm sát Đồng Chúc, phụ nữ mang thai mà chúng giết như giết lợn giết bò,
Đánh chiếm Gạc Ma, chiến sĩ tay không mà chúng bắn như bắn cò bắn sáo!
Niềm uất hận chất kín gầm trời,
Biển tang thương đỏ tươi màu máu!
Cho vợ khóc chồng lệ xót lâm li,
Để mẹ nhớ con canh dài áo não!
Câu “Bốn tốt” đã thành lời lẽ yêu ma,
“Mười sáu chữ vàng” nay lòi tim gan chồn cáo!
Thế mới hay,
Vì mộng bành trướng mà mắt cú láo liên,
Bởi thói bá quyền nên lòng lang trơ tráo.
“Không có đối thủ nào trọn kiếp thù hằn,
Chẳng có hữu bằng nào trăm năm vĩnh hảo”
Mất lòng dân, thì dù tấc đất khó gìn,
Được lòng dân, sợ chi quân thù trở giáo!
Từ xưa:
“Hiền tài là nguyên khí quốc gia”
“Giang sơn mất thì nhà tan cửa nát”
Cho nên:
Chớ xui hào kiệt lên rừng đốt củi làm than,
Đừng đẩy sĩ phu ra đường bán rong hát dạo!
Nếu lúc bình thời mãi dùng củi mục làm quan,
Thì cơn quốc loạn lấy ai bảo toàn cương thổ?
Lũ vô tài vô đức, chỉ biến nhân dân thành chó thành dê,
Người đại trí đại nhân mới giúp giang sơn hóa rồng hóa hổ.
Hỡi quân thù!
Mi xua tàu chiến, chồn ló mặt chồn,
Mi kéo dàn khoan, cáo lòi đuôi cáo!
Miệng lằn lưỡi mối khác gì trôn đĩ thối tha,
Khẩu Phât tâm xà nên ló mặt mo vênh váo!
Dân ta lòng gang dạ sắt, chớ bày trò nhát khỉ rung cây,
Bọn mi mắt chột mắt mù, chớ lấy tơ trói hùm trói báo!
Giang sơn li loạn, trăm sông ta liền hóa Như Nguyệt, Bạch Đằng,
Tổ quốc lâm nguy, triệu dân ta đều trở thành Ngô Quyền, Hưng Đạo.
Trải bao binh lửa, Cửu Long Giang luôn chín khúc hào hùng,
Qua bấy phong ba, Hoàng Liên Sơn vẫn nghìn mây vời vợi.
Thử lửa đi! Chiến sĩ ta đạn đã lên nòng,
Xung phong đi! Nhân dân ta gươm chờ tuốt vỏ!
Thắng trăm trận cũ, Đại Cồ giữ nước nghìn năm,
Thắng một trận nầy, Việt Nam lưu danh vạn thuờ.
Anh em ơi!
Giặc đã đến rồi!
Giặc đã đến rồi!
Ta nhân nhượng cũng có mức có chừng
Chúng hung hăng ngày tự tung tự tác.
Thương giống nòi, chân mạnh bước hiên ngang,
Vì tổ quốc, máu sôi lòng bất khuất.
“Đánh cho để răng đen,
Đánh cho luôn dài tóc”.
Đống Đa gươm khua chan chát, máu thù dơ bước chân voi,
Đằng Giang sóng cuộn ầm ầm, xác giặc còn tanh mũi cọc.
Diên Hồng vang rền “Sát Thát”, quyết bảo toàn hải phận, biên cương,
Như Nguyệt sang sảng lời thơ, không để mất ngọn rau, tấc đất.
Lao thân đạn lửa, mới biết ai dũng ai hèn,
Đối diện quân thù, mới rõ ai vinh ai nhục!
Dù máu đỏ loang lòng biển, quyết bảo toàn hạt cát quê hương,
Dù xương trắng chất đầu non, không để mất bờ cây tổ quốc.
Hỡi anh em!
Vung tay lên, trăm triệu chung lòng!
Trước giặc thù, một còn một mất!
..................................................................................................
Kính,
NNS
__._,_.___
No comments:
Post a Comment
Thanks for Comment